Về sau, Đại học Vĩnh Xuyên lưu truyền một lời đồn.
Nghe nói có học sinh cấp hai nào đó tranh biện với giáo sư trên sân khấu trong buổi hội thảo, cuối cùng cậu bước xuống khán đài trong tràng hoan hô vang dội.
Sau màn tranh biện đó, vị giáo sư kia bị đội bạn chỉ ra nhiều vấn đề sơ hở trong báo cáo nghiên cứu, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Triều Tịch cũng nhớ ra, về sau lên đại học Bùi Chi rất được các thầy cô trong trường yêu mến.
Bây giờ nhìn lại, có lẽ liên quan đến lần lên bục phát biểu “khác người” này của cậu.
Giáo sư Lưu nói không sai, thầy cô hay nhà trường đều ưu ái học sinh thông minh. Nhưng đằng sau sự thông minh đó, sâu trong lòng mỗi người có lẽ còn yêu mến những học sinh chính trực, thiện lương hơn cả.
Nội dung trên hoàn toàn do cô đoán mò.
Hiện cô đang ở thế giới phô mai, cô không thể suy đoán được thế giới dâu tây đã từng xảy ra những chuyện gì. Hơn nữa nếu cô có cơ hội trở lại thế giới dâu tây, vậy thì… cô và Bùi Chi cũng chẳng có gì để nói.
Nhưng cô vẫn hiểu Bùi Chi hơn ai hết, hiểu rõ bối cảnh gia đình cậu, Bùi Chi có thể đứng trên sân khấu nói ra những lời đó quả thực rất cừ.
Những điều Bùi Chi nói về sau dẫn đến rất nhiều vấn đề cần thảo luận.
Thúc đẩy “giáo dục tố chất” và “giảm bớt gánh nặng”, nhấn mạnh việc mang lại cho trẻ em một tuổi thơ hạnh phúc. Nhưng đằng sau việc chặt đứt quãng thời gian mười năm ấu thơ hạnh phúc đó, lại là giai đoạn mở đường cho sự nghiệp lên lớp.
Về sau, rất nhiều gia đình tuy ý thức được điều này nhưng vẫn bất lực trước nó.
Trước đó do Bùi Chi luôn cố gắng khiêm tốn nhún nhường khi sống giữa lớp học đầy cạnh tranh, không ai biết IQ của cậu rốt cuộc cao cỡ nào. Nhưng những lời cậu nói trên bục phát biểu lại đang bảo vệ những học sinh và gia đình bình thường, vậy nên rất nhiều người trong đội tập huấn cho rằng gia cảnh Bùi Chi bần hàn, cậu là một đứa trẻ vô cùng nỗ lực, mọi người phải yêu thương cậu nhiều hơn.
Lâm Triều Tịch cũng không biết vì sao nhân vật Bùi Chi bỗng bị bóp méo thành ra thế này, nhưng kể từ sau đó, cô không dưới một lần bắt gặp các chị khóa trên mang cơm hộp tặng Bùi Chi.
Còn có các phụ huynh có con nội trú tại trường Vĩnh Xuyên, cũng chính là mẹ của A Quang. Thấy Bùi Chi giữa mùa đông lạnh chỉ mặc mỗi chiếc áo hoodie, bà mang tặng cậu áo lông vũ cũ của bố A Quang mặc tạm.
Lâm Triều Tịch cầm đôi đũa dùng một lần, nhìn bạn học Bùi Chi lễ phép cúi đầu cảm ơn, cô và Lục Chí Hạo nhịn cười phát sặc.
Nhưng sau hôm đó, Bùi Chi đã thay chiếc áo hoodie bằng áo lông vũ cũ mà mẹ A Quang cho cậu, ngồi vào vị trí của mình trong lớp.
Lâm Triều Tịch bọc mình trong lớp áo bông dày sụ, bỗng nghĩ tới những video phỏng vấn các chị em trên phố hội, thế là cô quyết định tiến tới “phỏng vấn”.
“Anh Bùi, áo lông vũ ấm áp chứ?”
“Ấm lắm.”
“Vậy trước kia anh chỉ mặc hoodie không thấy lạnh sao?”
“Lạnh.”
“Thế sao còn mặc!”
“Cậu đừng ôm quá nhiều hi vọng với năng lực tự chăm sóc bản thân của nam sinh.” Bùi Chi nói vậy.
Bùi Chi đang tắm mình dưới ánh mặt trời, dù ống tay áo lông vũ cậu đang mặc đã bạc trắng, nhưng trông căng phồng, có vẻ rất ấm áp.
Lâm Triều Tịch xám xịt lùi về chỗ, nghĩ bụng cũng đúng, đàn ông con trai mà, chẳng có khái niệm thời tiết nóng lạnh nên ăn mặc thế nào, bình thường toàn nghe mẹ chỉ huy.
Nhưng mẹ của Bùi Chi…
Người phụ nữ giống Nữ ma đầu trong phim “Yêu nữ thích hàng hiệu” kia có lẽ đã quên bẵng chuyện trời đã chuyển mùa, đã đến lúc phải nhắc nhở con cái thay sang bộ đồ ấm áp hơn.
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Cuốn kinh khó đọc trong nhà cô chắc chắn là đồng chí Lão Lâm chứ chẳng ai.
Kì tập huấn kết thúc sẽ đến năm mới, cô càng thêm bận rộn.
Một mặt là các vấn đề trên lớp, mặt khác cô còn phải đọc đống sách Lão Lâm kê cho, chính thức bắt đầu con đường học toán đại học.
Để chuẩn bị chu toàn cho bước đi này, cô gần như đã tốn mất rõng rã nửa năm. Nhưng mối e ngại về vụ tai nạn giao thông của Lão Lâm trong tương lai vẫn khiến cô cảm thấy nơm nớp.
Con người thường luôn nơm nớp trước những điều mình không chắc.
Chuyên gia nói rằng, số người phù hợp với Toán Olympic chỉ chiếm 5%, tuy nguồn gốc số liệu này là vô căn cứ, nhưng cô cũng từng dò hỏi Bùi Chi, với nhiều tình huống có thể xảy ra trong một ván bài, cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm thắng cuộc, Bùi Chi trả lời là 99,5%.
Con người luôn có khuynh hướng thích xác suất, dường như những thứ có thể dùng con số chính xác để thể hiện sẽ càng có sức thuyết phục.
Nếu khả năng khác nhau của mỗi người được gọi là tư chất khác biệt thì sao?
Vậy rốt cuộc một người phải nỗ lực đến mức nào mới có thể bắt kịp những người có tư chất xuất chúng? Đây là câu hỏi mà cô luôn muốn tìm kiếm đáp án.
“Coi như đang lo nghĩ vụn vặt, cũng hi vọng thần Toán học sẽ đưa ra được mọi đáp án.”
Lâm Triều Tịch nhét mấy cuốn
Vi tích phân,
Đại số tuyến tính và
Xác suất luận mượn từ thư viện vào cặp sách, trước khi vác về nghiên cứu, cô thành tâm cầu nguyện.
——
Bến xe An Ninh, 29 Tết.
Dòng người hối hả đón xuân, xe buýt xếp hàng dài, bô xe nhả khói lên trời.
Lâm Triều Tịch xuống buýt, kéo khóa áo lông vũ. Cách những hơi thở ra sương của dòng người, cô nhanh chóng tìm thấy Lão Lâm.
Trước khi đi cũng không cảm thấy gì, giờ Lão Lâm đứng đó, chóp mũi cô bỗng hơi chua.
Cô không nhìn rõ mặt Lão Lâm, chỉ biết ông đang đứng ngoài rìa lối du khách ra vào, tay trái nhàn nhã dắt xe đạp, tay phải cầm một cái bánh, đứng vậy thưởng thức.
Hoa Quyển đứng cạnh Lão Lâm, cố thôi miên mình không nhìn vào cái bánh trong tay sư phụ nhưng vẫn trộm nuốt nước bọt.
Cô vác cặp trên lưng, cuốn theo dòng người chen chúc lộn xộn chạy tới trước mặt Lão Lâm, chút nhớ nhung tích tụ ban đầu tiêu tan vào không khí cùng mùi bánh hẹ, cô chỉ thấy đói bụng.
“Bố.” Lâm Triều Tịch hô lên.
“Ừm.” Lâm Triều Tịch cũng vừa chén nốt miếng cuối, ông phủi tay, nhét túi ni-lông vào giỏ xe đạp.
“Sao bố lạnh nhạt thế.”
“Không phải lạnh nhạt, là lạnh, trời âm 3 độ C, bố đã phải đứng đợi hàng tiếng đồng hồ rồi.”
“Không thể trách con mà, cao tốc tắc lắm.”
Lục Chí Hạo và Trần Thành Thành kéo vali, lỉnh kỉnh một hồi mới chen được ra ngoài, Chương Lượng đi sau cùng.
Hoa Quyển dáo dác nhìn quanh: “Bùi Chi đâu?”
“Cậu ấy đi máy bay rồi.” Trần Thành Thành nói.
“Gia đình cậu ấy ra nước ngoài đón tết.” Lục Chí Hạo bổ sung.
“Chắc là sẽ trở về chứ?” Hoa Quyển nhìn cô đầy thâm ý.
Lâm Triều Tịch ném cặp sách vào giỏ xe Lão Lâm: “Tớ cũng chẳng biết.”
Sáng nay lúc chia tay nhau trước cổng trường Đại học Tam Vị mới biết Bùi Chi sẽ không cùng họ trở về thành phố An Ninh.
Cậu gọi xe chạy thẳng tới sân bay, trước khi đi vẫn nói “tạm biệt”, nhưng chẳng một lời bảo đảm nào.
Cũng phải thôi, chỉ là về nhà ăn tết, có gì mà phải bảo đảm.
Lâm Triều Tịch hơi không yên lòng, Lão Lâm giúp cô xách cặp, suýt thì đỡ hụt.
“Con dọn cả cái thư viện về nhà đấy à?” Lão Lâm kinh hoàng.
“Bố nói quá rồi.”
“Mượn lắm sách thế… Bài tập nghỉ đông của con có kịp làm hết không?”
Lâm Triều Tịch vừa định nói do ông bảo cô mượn về thì nửa câu sau của Lão Lâm khiến cô nghẹn họng.
Lão Lâm quả nhiên cao tay, chỉ vỏn vẹn bốn chữ “bài tập nghỉ đông”, chớp mắt đã khiến cả đám như bị mây đen bao phủ.
“Chưa làm.”
“Chưa động vào bài nào cả.”
“Vẫn còn nguyên một chồng dày cộp.”
“Có ai muốn giúp tôi làm bài tập không…” Lâm Triều Tịch ngửa mặt lên trời hỏi.
Vốn dĩ cô định về nhà nghỉ ngơi một chút (chơi một ngày), nói chuyện với Lão Lâm về Đại học Tam Vị và Đại học Vĩnh Xuyên, ngồi lê đôi mách về vấn đề liên quan đến Toán Olympic, cuối cùng lại trở về cái máng học tập sinh hoạt gấp rút.
Trở lại ngôi nhà nhỏ số 220 ngõ Chuyên Chư, cô chẳng còn suy nghĩ gì trong đầu, đặt hành lí xuống là lao thẳng vào bàn học.
Kì nghỉ cuối cùng trước kì thi chuyển cấp, bài tập nghỉ đông vẫn cao hàng thước.
Cô phân loại bài tập đâu ra đấy rồi lập một bảng kế hoạch đơn giản, sau đó chiến đấu từng cái một.
Bài tập nước rút cho kì thi chuyển cấp không đáng sợ ở chất lượng mà là số lượng. Cô múa bút thành văn, đắm chìm trong đó, lần thứ hai ngẩng đầu trăng đã treo cao giữa trời.
Lão Lâm gõ cửa phòng, ông dựa vào khung cửa.
Tay trái cầm một thứ chất lỏng màu đỏ sẫm, tay phải cầm điện thoại nói chuyện, mặt trăng treo sau người ông, trông đậm chất “một mình ta uống rượu say”
(*).
(*) Mời thưởng thức cái khí chất nàyhttps://www.youtube.com/watch?v=beU7X1ee1VM——
“Rượu vang hay coca cola?” Lâm Triều Tịch ngoảnh đầu hỏi.
“Coca cola.” Lão Lâm đáp rồi nói với người trong điện thoại: “Được rồi, không còn chuyện gì thì cúp máy đây.”
Nhìn biểu cảm của Lão Lâm, tim Lâm Triều Tịch đập nhanh hai nhịp, cô làm khẩu hình hỏi: “Ai thế?”
Lão Lâm cầm điện thoại tiến tới, ông chuyển máy cho cô.
Số máy gọi đến là một dãy số kì lạ, Lâm Triều Tịch thử “alo” thăm dò.
“Là tớ.”
Giọng Bùi Chi truyền tới, lộ vẻ uể oải sau một chặng đường dài.
“Cậu đến rồi à!”
“Ừm, bình an.”
“Thế thì tốt rồi.” Lâm Triều Tịch vô thức thốt ra, nhưng nói đến đây, cô bỗng không biết nên tiếp tục nói gì.
Bùi Chi cũng không nói, Lâm Triều Tịch chỉ nghe thấy hơi thở của cậu, bầu không khí yên tĩnh cực độ.
Cứ trầm mặc như vậy một lúc khá lâu, Bùi Chi không chủ động cúp máy, Lâm Triều Tịch mơ hồ cảm thấy tai mình phát sốt.
Lão Lâm sắp uống hết một ly coca, dự cảm được ông sắp châm biếm vài câu.
Lâm Triều Tịch vội vàng bảo Bùi Chi: “Cậu nhớ làm hết bài tập nghỉ đông đấy, nhiều lắm, tớ làm suốt 5 tiếng đồng hồ còn chưa xong môn Toán.”
“Ừ, tớ sẽ làm.” Bùi Chi nói.
“Đủ rồi, mai cậu nhóc vẫn gọi điện chúc mừng năm mới, có gì mà ngập ngừng quyến luyến?” giọng Lão Lâm vang lên.
“Vậy chúc cậu năm mới vui vẻ, hẹn gặp lại nhé.” Lâm Triều Tịch nói.
“Tạm biệt.”
Cuộc gọi chấm dứt, dưới ánh đèn vàng nhạt, Lâm Triều Tịch hơi ngẩn người.
Bùi Chi nói
“tớ sẽ làm”, tức là cậu ấy sẽ làm bài tập nghỉ đông, thế có tức là… cậu ấy sẽ trở về?
Chứ chẳng lẽ học kì mới không đến học nữa mà vẫn làm bài tập đông, rõ dở hơi.
Lâm Triều Tịch mừng thầm.