Nghe đến cái tên thứ hai được điểm tối đa, Lưu Chí Viễn không thể tập trung nổi.
Cậu ta biết nam sinh kia tên Bùi Chi, trước giờ luôn ngồi cùng Lâm Triều Tịch, không chỉ vậy mà tính tình còn rất trầm. Bùi Chi lên bục giảng rồi đi xuống, cúi mình cảm ơn, bình tĩnh như thường.
Bị Bùi Chi ảnh hưởng, các học sinh vô cùng yên tĩnh. Trừ vài nữ sinh thì thầm bàn tán, Vạn Dương khen ngợi một câu cho đủ thủ tục, thậm chí thầy Giới còn lạnh nhạt như không, chẳng buồn cả nhấc mắt.
Có một ắt có hai, không ai lấy làm ngạc nhiên, nhưng Lưu Chí Viễn khó chịu không nói thành lời.
Tiết học sau đó, thầy giáo vẫn chữa tờ bài thi.
Lúc giảng đến bài khiến câu mất hai điểm, Giới Nhiên nói, bài số 11 đa số đều làm sai. Nghe vậy, cậu vô thức quay đầu nhìn Lâm Triều Tịch và Bùi Chi.
Hai con người đang ngồi trong góc phòng học nhìn bài làm, nghe thầy nói vậy cũng không ai ngẩng đầu.
Nữ sinh chăm chú viết gì đó lên bài thi, thỉnh thoảng gặp vấn đề gì lại chọc chọc nam sinh ngồi cạnh, nam sinh cúi đầu nhìn cô, hai người trao đổi gì đó, cuối cùng nữ sinh nghiêm túc gật gật đầu, quay về tiếp tục ghi chép.
Lưu Chí Viễn không tả nổi cảm giác trong lòng, nhưng cho dù là sự bình tĩnh của Bùi Chi hay sự nghiêm túc của Lâm Triều Tịch, đều khiến cậu cảm thấy mình đã bị hai học sinh cấp hai này dạy cho một bài học đáng nhớ, sao cậu lại mừng thầm vì được 98 điểm cơ chứ?
——
Sau khi tan học, mọi người thu dọn đồ đạc.
Không biết bắt nguồn từ suy nghĩ gì, Lưu Chí Viễn cất đồ chậm lại, đợi Lâm Triều Tịch đứng dậy, cậu ta mới xách ba lô theo sau.
Hành lang nườm nượp người, Lâm Triều Tịch và Bùi Chi đứng sát nhau.
Lâm Triều Tịch luôn cảm thấy gần đây Bùi Chi hơi khang khác: “Anh Bùi, dạo này anh trầm thế?”
“Cũng tạm.”
“Không giải bài, cố ý đùn đẩy tớ làm lớp trưởng, chuyện này còn chưa nói ra ngô ra khoai đâu, bây giờ cậu lên lớp không thèm chủ động trả lời giáo viên luôn rồi.”
“Đúng vậy, cậu vẫn ổn chứ Bùi Chi?” Lục Chí Hạo quan tâm hỏi han.
“Thật ra…”
“Làm sao! Có chuyện mau nói!” Lục Chí Hạo rất nghĩa khí.
“Trước kia tớ cũng không giơ tay mà.”
Lục Chí Hạo: “…”
“Bạn tiểu Lâm vẫn quan tâm Bùi Chi quá nhỉ.” Giọng điệu ề à của Giới Nhiên vang lên sau lưng họ
Lâm Triều Tịch giật mình, cô gào lên: “Thầy Giới.”
Giới Nhiên gật gật đầu.
Thấy Giới Nhiên, Lâm Triều Tịch hỏi thẳng: “Thế em có được quan tâm thầy Giới không ạ?”
“Thầy vẫn chưa có bạn gái đâu.” Giới Nhiên nói.
“…” Gần đây mấy người đều mạnh miệng quá thể.
“Có việc gì thì cứ hỏi.” Giới Nhiên nói.
“Em nghe nói, đội tập huấn quốc gia đang ở trường hàng xóm Vĩnh Xuyên ạ?” Lâm Triều Tịch tiến lại gần, khẽ ngẩng đầu hỏi.
“Sao em biết?”
“Lục Chí Hạo bảo vậy ạ!” Lâm Triều Tịch vội đổ tội, sau đó hỏi một vấn đề cô cho rằng rất quan trọng: “Rõ ràng khoa Toán trường Tam Vị giỏi hơn nhiều, sao đội tập huấn quốc gia lại đến trường Vĩnh Xuyên?”
Giới Nhiên im lặng một hồi, mới nói: “Em đã biết quá nhiều.”
Lâm Triều Tịch: “Liệu có bị diệt khẩu không?”
“Thầy không đùa đâu.” Giới Nhiên nghiêm túc nói: “Em để ý chút, sau này còn phải giao lưu với trường bạn, ra ngoài đừng nói vậy.”
“Ặc… Sẽ gây phiền phức ạ?”
“Giới học thuật phức tạp hơn em tưởng, một số chuyện biết là được rồi, không nhất thiết phải bô bô khắp nơi.”
Giới Nhiên rất ít khi nghiêm túc tới vậy, đặc biệt anh còn cố ý nhấn mạnh về giới học thuật, Lâm Triều Tịch nghĩ, liệu anh ta có đang phóng đại quá không? Nhưng cô không hỏi gì thêm, Giới Nhiên tiết lộ vài từ khoá quan trọng “Olympic Toán Đại học Tam Vị, Đại học Vĩnh Xuyên” để cô kiếm cơ hội tự tìm hiểu.
Nghĩ vậy, cô lại nhìn Giới Nhiên, vừa định mở miệng thì bị anh chặn họng: “Thầy cũng sẽ không trả lời, vì sao lần này lại gộp cả cấp hai cấp ba.”
Lục Chí Hạo xen vào: “Có phải vì bọn em học tốt, muốn lợi dụng bọn em để kích thích học sinh cấp ba?”
“Sao em lại nghĩ vậy?” Giới Nhiên hỏi.
“Không phải em, Lâm Triều Tịch nói đấy!”
Mắt Giới Nhiên lại lướt sang phía này, Lâm Triều Tịch nói: “Chỉ là phỏng đoán, hơn nữa em…” Không hề có ý đó.
Nửa câu sau còn chưa bật khỏi miệng, cô đã nghe có người nói sau lưng: “Hơn nữa lần thi này cậu được điểm tối đa nên cảm thấy mình quá siêu phàm?”
Lâm Triều Tịch ngoái đầu, thấy Lưu Chí Viễn đang lạnh lùng nhìn mình.
Cô vốn rất bài xích với vị “đối tượng xem mắt” trong tương lai này, giờ lại bị chỉ trích thẳng mặt, càng đơ khoẻ.
Hơn nữa không chỉ mỗi Lưu Chí Viễn, những học sinh cấp ba khác theo sau lưng cậu ta cũng nghe thấy câu nói đó, bởi vậy mà ánh mắt ai nấy nhìn cô đều mang vẻ căm phẫn không phục.
“Cậu nói gì kì vậy!” Lục Chí Hạo nói.
“Hừ.”
Lục Chí Hạo: “Không phục thì đi mà được điểm tối đa!”
Một học sinh cấp ba đứng cạnh Lưu Chí Viễn đứng ra, cậu ta đẩy Lục Chí Hạo: “Ăn nói với đàn anh kiểu gì đấy? Chí Viễn được giải nhất Toán quốc gia nhé, chú ý vào, là Cuộc thi Toán quốc gia cấp THPT.”
“Giải nhất thì giỏi thật đấy, nhưng nhưng có vào nổi đội tập huấn quốc gia đâu?”
Lục Chí Hạo cãi xong, Lưu Chí Viễn và cậu học sinh đứng cạnh càng tức tối. Nhưng Lục Chí Hạo nói đúng sự thật nên họ chẳng cãi lại được gì.
Cuối cùng, cậu học sinh kia nói: “Giáo dục Toán học bây giờ thay đổi rồi, thi cử không giống trước, nói như thể nhóc sẽ thi được giải nhất không bằng?”
“Đúng thế, cầm được giải nhất cấp THCS của mấy nhóc đi rồi nói.”
“Sắp có kết quả rồi nhỉ?”
“Không được giải nhất thì sao bây giờ?”
Đám học sinh cấp ba mỗi người một câu, Lâm Triều Tịch rất muốn giải thích, nhưng dù nói thế nào có vẻ đều giống làm bộ. Nghĩ một hồi, cuối cùng nghiêm túc nói: “Sẽ không để lọt đâu.”
Mặt Lưu Chí Viễn xám ngoét, mãi một lúc sau, cậu ta mới miễn cưỡng rặn ra từng câu từng chữ: “Thời gian tập huấn còn lại chưa đến nửa tháng, hi vọng mấy nhóc sẽ giỏi được mãi.”
“Bọn tôi sẽ vậy.” Giọng nói nhàn nhạt của nam sinh vang lên cạnh cô, Bùi Chi hiếm hoi mở miệng.
Tất cả câm nín, Lâm Triều Tịch nhận ra, suy nghĩ Bùi Chi đang cố tình sống trầm của cô nhất định là một sai lầm.
Một cú giết sạch, Lưu Chí Viễn nghiến răng, cuối cùng chỉ đành nắm chặt tay bước qua bọn họ mà bỏ đi. Không chỉ vậy, những học sinh cấp ba khác cũng nhanh chân đi theo Lưu Chí Viễn.
Giới Nhiên nhìn bóng lưng đám cấp ba đang đi xa dần với ánh mắt yêu thương.
Lâm Triều Tịch bỗng tỉnh ngộ, ban nãy Giới Nhiên cứ cò cưa không tha, chắc chắn đã thấy đám Lưu Chí Viễn đứng sau từ đầu…
Cô kháng nghị: “Thầy lại gài em.”
“Sao lại bảo thầy gài em?” Giới Nhiên Cười: “Rõ ràng là thầy gài “các em”.”
Lâm Triều Tịch: “…”
——
Sau bữa tối, Lâm Triều Tịch không quay về kí túc.
Lục Chí Hạo kéo Bùi Chi chạy quanh sân thể dục. Từ chối lời mời nhiệt tình cùng nhau giảm béo của đồng chí Lão Lục, Lâm Triều Tịch cầm thẻ điện thoại chạy đến bốt điện thoại màu vàng cạnh sân tập.
Đương đợt rét đậm, ngoài mấy cây thường xanh, đa số cây cỏ đều trơ trụi cành khô, rất có ý vị đìu hiu.
Cô nhấc ống nghe, vốn định gọi cho Lão Lâm nhưng không hiểu sao, có lẽ xung quanh quá vắng lặng, cũng có thể do gió đông lùa tới, cô không khỏi nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Từ chuyện Lão Lâm không đồng ý để cô học trường cấp ba Vĩnh Xuyên, đến quyển sách cũ rích viết đầy ghi chú trong thư viện; từ lần đầu tiên trong lịch sử, tổ chức tập huấn kết hợp các cấp, đến những lời cảnh cáo của Giới Nhiên hồi nãy, giới học thuật phức tạp hơn cô tưởng.
Lâm Triều Tịch vẫn cảm thấy chỗ này có vấn đề.
Giữa đêm tối, sân thể dục mơ hồ truyền tới tiếng đuổi bắt nô đùa của học sinh.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và đám nhóc, có lẽ nằm ở việc tận sâu trong xương cốt, cô là một người trưởng thành, bởi vậy cô rất thiếu lòng tin với thế giới của người lớn.
Cài lại ống nghe, cô quay người bước về phía thư viện.
Tầng cao nhất của thư viện là phòng máy tính duy nhất.
Một số sinh viên học thạc sĩ hoặc tiến sĩ ở lại trường chiếm đóng lẻ tẻ vài máy, người tìm tài liệu tham khảo, người soạn email.
Lâm Triều Tịch khởi động một chiếc máy tính, nhìn màn hình sáng dần lên, xung quanh phát ra tiếng dòng điện nho nhỏ, nhịp tim cô bất giác đẩy nhanh.
Vừa rồi Lục Chí Hạo nói rất phải, cô hay lên mạng nhưng lại chẳng biết gì về tin tức Toán học. Bởi phần lớn thời gian cô lên mạng là để nghiên cứu nội dung liên quan đến Toán đại học, thời gian còn lại không ngồi làm đề trên máy thì cũng nghiên cứu cách cứu vãn vụ tai nạn của Lão Lâm.
Cô không biết vì sao trong tiềm thức mình lại tảng lờ những mẩu tin liên quan đến Toán học, như cách cô lẩn tránh đi tìm hiểu về dãy số điện thoại kia và quá khứ của Lão Lâm.
Ai cũng có bí mật cho riêng mình, cô muốn giữ thái độ tôn trọng với những bí mật của bố cô, nhưng nếu chỉ là tìm kiếm những tin tức râu ria, có lẽ cũng không tính là soi trộm đời tư của Lão Lâm.
Lâm Triều Tịch tự nhủ, trên thanh tìm kiếm, cô nhập những từ khoá đã nghĩ sẵn: “Olympic Toán Đại học Tam Vị”, “Olympic Toán Đại học Vĩnh Xuyên”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT