Gió điều hòa chầm chậm thổi ra từ bốn góc phòng học.

Vốn là lúc để mọi người thả lỏng sau bài kiểm tra, đây lại như những vi hạt đang nóng nảy xao động.

Nhóm học sinh cấp ba rất bất an, họ nhìn chằm chằm thầy giáo đang xếp lại chồng bài thi trên bục giảng, còn châu đầu ghé tai thảo luận gì đó. 

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời họ, không chỉ ngồi học cùng một phòng với học sinh cấp hai, còn học cùng một bài giảng, thậm chí còn làm một bài kiểm tra giống hệt nhau, cuối cùng rất có khả năng phải cùng nghe điểm.

Đương nhiên, điều cuối cùng chỉ là phỏng đoán của Lâm Triều Tịch. Căn cứ là hiệu phó Trương không phải người dễ ứng phó chút chút nào.

Lâm Triều Tịch nhìn sang bên cạnh, đúng lúc Bùi Chi cũng giương mắt, ánh ánh mắt khẽ chạm, Lâm Triều Tịch giơ cây bút chì kim của mình: “Mời đại ca phân tích.”

“Phân tích cái gì?”

“Lão Trương rốt cuộc muốn làm gì?”

“Cậu nghĩ sao?”

“Tớ nghĩ Lão Trương muốn lấy mình ra kích thích nhóm cấp ba?”

“Ừm, phỏng đoán này từ đâu mà có?” 

“Không thì việc gì phải gộp nhóm cấp hai cấp ba lại cùng tập huấn, tiết kiệm lực lượng giảng viên, hay là để cho tiện? Mọi người còn kém tuổi nhau, đương nhiên là dồn áp lực vào đám cấp ba còn gì? Wao, thử nghĩ xem, nếu tôi thi cùng đám cấp hai, chắc chắn sợ điểm kém hơn họ, thế thì thật bẽ mặt…”

Lâm Triều Tịch nói xong mới phát hiện mình vừa bị Bùi Chi dắt mũi, phun sạch những phỏng đoán trong đầu. Lại nhìn Bùi Chi, cậu điềm nhiên xoay bút, vô cùng bình thản.

Cô trợn mắt nhìn cậu chực chờ đợi đáp án, nhưng Bùi Chi bỗng cười: “Phỏng đoán này của cậu có một tiền đề…”

“Hả?”

“Cậu cho rằng, trình độ Toán học của bọn mình xịn hơn nhóm cấp ba.”

Bị Bùi Chi nói trúng, Lâm Triều Tịch thoáng đỏ mặt, có vẻ những suy nghĩ trong tiềm thức của cô đã bại lộ.

Để bớt ngượng ngập, Lâm Triều Tịch khẽ “e hèm”: “Tớ còn một câu hỏi nữa, bọn mình là học sinh cấp hai và cấp ba, tại sao lại tập huấn ở trường đại học, thật kì lạ.”

Lục Chí Hạo ghé lại: “Bình thường mà, Đội tập huấn Olympic Toán năm nay cũng tổ chức ở Đại học Vĩnh Xuyên.”

“Sao đến cái này cậu cũng biết?” Lâm Triều Tịch kinh ngạc.

“Cậu không xem thời sự à?”

Lâm Triều Tịch: “Tớ… chỉ xem… bản tin thời sự…”

“Vậy cậu phải tìm hiểu nhiều thời sự liên quan đến Toán học vào.” Lục Chí Hạo nói xong liền quay đầu, tiếp tục đắm chìm trong nội dung buổi học.

“Ồ…”

Lâm Triều Tịch nghiêm túc gật đầu tỏ ý đã tiếp thu, trong lòng càng cảm thấy kì lạ: Đội tập huấn Quốc gia tổ chức ở trường Vĩnh Xuyên, tỉnh họ lại tự tổ chức tập huấn kết hợp cấp hai cấp ba ở Đại học Tam Vị?

“Anh Bùi?”

“Đợi thêm xem sao.”

Câu trả lời vô cùng dứt khoát, nhưng Lâm Triều Tịch nghĩ, chuyện khiến bạn học Bùi Chi phải đợi thêm xem sao, dường như thực sự không đơn giản.

——

Tốc độ chấm bài của thầy Vạn còn nhanh hơn Giới Nhiên.

Tiết học thứ hai, sau khi Giới Nhiên giảng bài xong, tiếng Vạn Dương thu xếp đống bài vang lên từ cuối lớp.

Băng ghế “két” một tiếng rõ vang, học sinh rủ nhau rùng mình một cái, Vạn Dương bưng tập bài thi đứng dậy, giậm những bước chân nặng nề tiến về phía bục giảng.

Trong chớp mắt, không khí sốt sắng trong lớp học liền trở nên ngưng trệ.

Hai thầy giáo đứng trên bục giảng, bốn mắt nhìn nhau, cũng phải đến mấy giây không ai nói năng gì, kéo theo nhịp tim Lâm Triều Tịch cũng đập rộn lên.

Cuối cùng vẫn là Giới Nhiên mỉm cười xua tan không khí đang ngưng trệ: “Thầy Vạn chấm bài xong rồi à?”

Vạn Dương tiến lên một bước, đặt tập bài thi lên bàn cái bịch, không nói gì.

“Vậy thì trả bài thôi, đọc đến tên ai người đấy lên nhận bài.” Giới Nhiên thản nhiên nói, anh vỗ tay phủi lớp bụi phấn, xốc lại chồng bài thi đã chấm, đọc: “Đinh Học Hữu, 86…”

Phòng học tứ phía lặng thinh.

Nghe cái tên đầu tiên, điều Lưu Chí Viễn lo lắng mấy ngày nay cuối cùng cũng xảy ra, đội tập huấn quả nhiên muốn dùng đám cấp hai này để “giáo huấn” họ, nhưng mọi người cùng lắm cũng chỉ kém nhau một tuổi, đám lớp chín này thực sự giỏi hơn họ ư?

Sau khi Giới Nhiên đọc điểm, Vạn Dương cũng không chịu yếu thế mà lật ngay bài thi, bắt đầu đọc tên nhóm học sinh cấp hai.

“Vu Thiên Thiên, 88.”

“Điêu Nhất Dã, 90 điểm.”

Họ tên và điểm số lần lượt vang lên, trước là cấp ba, sau đến cấp hai, xong lại đến cấp ba… Đề thi không khó nên thành tích của mọi người đều khá cao, không khí trong lớp thả lỏng hơn chút.

Từng tờ bài thi được trả xuống, gần nửa lớp đã được trả bài.

Lúc này, Vạn Dương nói: “Vương Thiên Long, 98.”

Anh hơi ngừng lại, lớp học cũng thoáng lắng xuống.

Ngón tay đang cầm bút của Lưu Chí Viễn khẽ run rẩy, sau hồi thay phiên báo điểm, cuối cùng cũng xuất hiện học sinh cấp hai đạt điểm gần như tuyệt đối.

“Vương Thiên Long?”

“Học sinh cấp hai sao?”

Đám cấp ba đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nhỏ giọng xì xào.

Trong đám cấp hai bên này, một nam sinh đeo kính chạy lên bục giảng.

Lưu Chí Viễn nhớ Vương Thiên Long, mỗi tiết học đều lanh lanh chanh hỏi không hết vấn đề. Nhưng lần này, Vương Thiên Long rảo bước lên bục giảng, không hề lắm lời như mọi khi.

“Làm tốt lắm.” hiếm thấy Thầy Vạn khen một câu.

Vương thiên Long trầm mặc nhận bài rồi lập tức về chỗ, cậu ta chăm chú nhìn câu sai, không hề để ý đến ồn ào xung quanh.

Giới Nhiên không nói gì, tiếp tục đọc điểm, nhưng ồn ào do 98 điểm mang lại vẫn còn đó.

“Chảnh thật đấy.”

“Trước kia tớ còn tưởng đầu óc cậu ta có vấn đề…”

“Thiên tài đều vậy à?”

Các học sinh lại thì thà thì thầm. 

Lưu Chí Viễn vẫn đang chờ đợi, họ tên xếp từ bốn nét đến năm nét, cuối cùng cậu cũng nghe đến tên mình.

“Lưu Chí Viễn, 98.”

Nắm tay thả lỏng, Lưu Chí Viễn như trút được gánh nặng, cậu cố ép mình không bật ra tiếng thở phào, coi như cũng không bẽ mặt nhóm cấp ba.

Cậu bước lên bục giảng, Giới Nhiên cũng khích lệ như Vạn Dương: “Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng.”

“Cảm ơn thầy.” Cậu ta chú ý lễ phép, cúi người cảm ơn, ánh nhìn xung quanh thậm chí khiến cậu như thấy mình đang lên bục giảng nhận thưởng.

Nhưng sự phấn khởi chỉ kéo dài vài giây, ngay lúc cậu bước xuống, Vạn Dương lại mở miệng: “Lâm Triều Tịch, 100 điểm.”

Mọi ánh nhìn lao vọt tới góc lớp, nữ sinh đang cúi đầu đọc gì đó lúc này ngẩng lên, đôi mắt đen láy, biểu cảm vô cùng ung dung bình tĩnh.

Lớp học rất yên tĩnh, không ai lên tiếng, không ai cử động. Nhưng Lưu Chí Viễn vẫn đang đứng trên bục giảng, cậu khó chịu vô cùng.

Nam sinh trước giờ luôn ngồi cạnh Lâm Triều Tịch khẽ cười, cậu nhìn cô với ánh mắt dịu dàng mà chăm chú, Lâm Triều Tịch thoáng chốc tỉnh táo.

Hai người cực kì ăn ý liếc nhau, nữ sinh khôi phục trạng thái bình thường, rảo bước lên bục giảng.

Lưu Chí Viễn thu hồi ánh nhìn tiếp tục bước về chỗ, đi ngang qua cô.

“Tôi bới kĩ lắm rồi, không tìm ra lỗi nào.” Vạn Dương trả bài cho cô và nói.

“Ặc, cảm ơn thầy.”

“Khá lắm.” Giới Nhiên cũng bổ sung một câu.

Lâm Triều Tịch nhỏ giọng khiêm tốn đáp: “Thường tình thường tình…”

Lâm Triều Tịch bước xuống bục giảng, lớp học cuối cùng cũng ầm ĩ.

“Giỏi thật đấy!” Đám học sinh cấp hai nói.

“Cho tớ xem đáp án chuẩn với!” Vương Thiên Long kém hai điểm kêu gào.

“Máu mặt quá, điểm cao nhất lớp đang ở phe mình!” Học sinh đầu trọc duy nhất trong lớp hô to.

Còn chưa nói dứt lời, Lưu Chí Viễn lập tức phẫn nộ, không chỉ cậu ta mà mọi học sinh cấp ba khác trong lớp đều cực kì khó chịu, mặt mày ai nấy đang đờ đẫn nháy mắt bình lặng hẳn.

“Cậu bé mồm thôi!” Vương Thiên Long kí đầu Trần Hữu Quang.

“Cậu bớt đạo đức giả!” Trần Hữu Quang phản kích.

Đám cấp hai cãi cọ qua lại, Giới Nhiên vẫn tự nhiên như không, tiếp tục đọc điểm.

Từ khi xuất hiện điểm 100 đầu tiên, nhóm học sinh cấp ba đều đang chờ đợi một điểm tối đa thứ hai. Nhưng tên càng lúc càng nhiều nét, Lưu Chí Viễn phát hiện mình vẫn đang là người có thành tích cao nhất nhóm cấp ba.

Tâm trạng cậu phức tạp, vừa hi vọng sẽ có người đè bẹp đám nhóc con kiêu căng phách lối, nhưng cũng không muốn có người vượt mặt mình.

Từ tên mười nét đến mười một nét, bài thi lần lượt phát xuống, vẫn chưa có học sinh cấp ba nào điểm cao hơn xuất hiện.

Cho đến khi…

Vạn Dương dừng lại một hồi, nhìn tờ bài thi cuối cùng, nói: “Bùi Chi, 100.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play