Hai ngày sau, chương trình học ngày càng chuyên sâu, Lâm Triều Tịch cũng thực hiện rất nghiêm túc.
Lúc lên đại học, cô từng học một khóa chuyên về viết luận văn học thuật, giáo viên đã dành rất nhiều tiết để giảng về vấn đề dùng từ sao cho chuẩn xác tương tự vậy, đằng này Lão Lâm lại lôi hẳn bài giảng đại học xuống dạy trước cho học sinh cấp hai cấp ba.
Bắt đầu từ việc chỉnh sửa những từ ngữ thường gặp trong đời sống, sau đó là nghiên cứu sách báo, tiêu đề thường gặp trên những trang báo cũng mắc vô số vấn đề…
Mọi người bắt đầu choáng váng đầu óc.
Rất nhiều học sinh nghiên cứu đến ngày hôm nay vẫn chưa hình dung được rốt cuộc giáo viên muốn dạy gì, tuy có thể hiểu là rèn luyện tính chính xác của ngôn từ, nhưng quả thực chẳng khác nào đang xoáy vào điểm chết.
Giờ cơm trưa ngày thứ hai, Lâm Triều Tịch mơ hồ nghe thấy có học sinh cấp ba nói: “Lần tập huấn này thật lãng phí thời gian, bài tập cấp ba chất đống, thà về nhà tìm thầy dạy kèm còn hơn.”
Đến chiều, Giới Nhiên mang ra quyển luận văn Y học, khiến nghi vấn của đám học sinh đẩy lên cao trào.
Có học sinh thẳng thắn giơ tay: “Thưa thầy, xin hỏi bọn em còn phải làm dạng bài tập như này tới khi nào?”
Lúc đó Giới Nhiên đang viết lên bảng: Số lượng tiểu cầu là 100~300×10 (lũy thừa 9)/L.
Nét phấn dừng lại, anh cười nói: “Trước tiên em cứ trả lời giúp thầy xem câu này có vấn đề gì đã?”
Học sinh kia ngớ người, nhất thời không biết đáp lại thế nào. A Quang của trường Vĩnh Xuyên lại hết sức tích cực, cậu nói tranh: “Rất dễ khiến người ta hiểu lầm số lượng tiểu cầu là lũy thừa 9 của 100 đến 3×10!”
“Vậy nên xử lí thế nào?”
“Lũy thừa 9 của (100~300)×10.”
“Ừm, rất tốt.” Giới Nhiên cho A Quang ngồi xuống, lại nhìn sang học sinh cấp ba kia: “Không phải lo học đến khi nào, hai ngày nữa là đến bài kiểm tra đầu tiên rồi…”
Nghe vậy, đám học sinh cấp ba lập tức rùng mình.
Lưu Chí Viễn giơ tay hỏi: “Nếu không vượt qua bài kiểm tra thì sao ạ?”
Giới Nhiên cười híp mắt, nói: “Không sao cả, kiểm tra bình thường ấy mà, chủ yếu giúp các em bổ sung những kiến thức còn thiếu sót.”
“Lão Trương đổi nết rồi à?” Dưới lớp, Lục Chí Hạo nói thầm.
“Tớ cảm thấy có âm mưu!” Lâm Triều Tịch nói.
Giới Nhiên trấn an: “Đừng sợ, lớp huấn luyện chúng ta đã điều chỉnh tính hòa bình dân chủ, học sinh sẽ không bị loại vì điểm kém, các em đều sẽ được sống yên lành… À không, phải là sẽ được ở lại đến khi kì huấn luyện đầu tiên kết thúc.”
“Sau khi kết thúc thì sao ạ?”
“Sau khi kết thúc, căn cứ vào thành tích của các em để chọn ra học sinh cho kì huấn luyện thứ hai.”
Lời của Giới Nhiên coi như cũng trấn an được đám học sinh cả nghĩ.
Sau khi ôn luyện về tính chuẩn xác của ngôn ngữ.
Anh lại giảng về tính logic trong các từ nối “Cùng”, “Hoặc”, “Không”, “Quan hệ bao hàm”, cũng như “Lượng hóa phổ dụng” và “Lượng hóa tồn tại”, còn dạy họ Bảng chân lí mệnh đề, luyện tập sử dụng các kí hiệu đơn giản vân vân.
Đây đều là những nội dung vô cùng vô cùng cơ bản, các bài học về sau này cũng coi như liên quan đến Toán học, Lâm Triều Tịch ngạc nhiên vì độ đi sâu của bài giảng, nhưng trong đó đa phần vẫn không thoát được tính logic.
Không ít học sinh học Toán khi phải đối mặt với ôn luyện sửa đổi các câu như “Mỗi người không cao thì thấp” thành dạng kí hiệu thì chưa kịp thích ứng.
Hơn nữa những thứ liên quan đến logic lắm khi sẽ tồn tại trong một cái vòng luẩn quẩn, nếu bạn có thể lí giải thì mọi thứ đều hiểu một biết mười, cực kì đơn giản; còn nếu bạn mãi vẫn không hiểu, mọi thứ sẽ chỉ ngày càng rối ren…
Chỉ vỏn vẹn ba ngày, Lâm Triều Tịch đã làm xong hai quyển bài tập.
Nhưng đối với cô, ba ngày này là khoảng thời gian thanh thản hiếm có của cô. Dù gì cũng là một sinh viên khoa Triết, mấy bài tập này đều là bài cho điểm trong các bài kiểm tra cô từng làm.
Bởi vậy phần lớn thời gian cô dành cho việc nghiên cứu cuốn sách Lão Lâm đưa.
Trong đó có khá nhiều bút ký của các tiền bối để lại, nào trêu đùa nào tán gẫu, còn có rất nhiều ví dụ thực tế giúp bạn học một biết mười, tất cả đều hỗ trợ cô lí giải những nội dung của phần này.
Thậm chí cô còn cảm thấy, lần này, Lão Lâm đã dùng một phương pháp khác để ở bên chỉ dạy cô.
——
Chẳng mấy đã đến lần kiểm tra đầu tiên.
Học sinh ngồi trong giảng đường hình bậc thang, nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống siêu thấp, cửa sổ bám một lớp hơi nước mỏng.
Phóng tầm mắt xuống, học sinh cấp hai ngồi ở nửa bên trái, học sinh cấp ba ngồi nửa bên phải, phân biệt rõ ràng.
Nhóm học sinh cấp ba dù tỏ rõ thái độ khinh thường với phương pháp dạy học của Giới Nhiên nhưng vẫn rất nghiêm túc với bài thi. Bọn họ từng trải qua vài lần tập huấn, ai cũng rất nghiêm túc, còn xúm lại một chỗ nhỏ giọng thảo luận đề bài.
Lại nhìn sang nhóm học sinh cấp hai, đám nhóc còn đang ngồi tán dóc, vừa nghe giáo viên thông báo sẽ không có quy chế đào thải liền ngây ngô thả lỏng.
Trong tiếng chuông vào học, Giới Nhiên và thầy Vạn của nhóm cấp ba cùng nhau bước vào lớp.
Giới Nhiên sắp xếp lại đống bài thi trên bục giảng, Vạn Dương bước lên, khẽ “e hèm” một tiếng, cả lớp thoáng chốc ngồi nghiêm chỉnh.
“Đây là bài kiểm tra đầu tiên của các em trong kì tập huấn lần này, hi vọng mọi người làm bài nghiêm túc, cũng đừng quá căng thẳng, hãy chú tâm làm bài.”
Giới Nhiên mở tập bài thi, theo thứ tự từ phía ngoài cùng bên trái sang phải, bài thi lần lượt phát xuống.
Nghe Vạn Dương dặn dò với thái độ thận trọng, Lâm Triều Tịch và Bùi Chi nhìn nhau, họ vẫn cảm thấy hơi kì lạ.
Tại sao lần tập huấn này lại nhẹ nhàng đúng như lời Giới Nhiên nói đến vậy, dường như chẳng giống tác phong của Lão Trương chút nào.
Bài thi chuyển đến từ bên trái.
Lâm Triều Tịch bấm bút chì hai cái, bắt đầu đọc đề.
Đề bài rất giống với những gì Giới Nhiên sắp xếp giảng dạy họ, hoàn toàn nằm trong kết cấu đó. Ngoại trừ hai bài toán chứng minh cuối cùng tương đối phức tạp, phần còn lại đều sát với những nội dung họ đã học trong ba ngày qua.
Hai bài chứng minh cuối cùng tuy khá phức tạp, nhưng cũng là dạng tổng hợp các nội dung đã học mấy ngày nay, không tính là quá khó.
Sau một phút, đồng chí Lão Lục cũng đọc xong đề bài, cậu giơ tay: “Thưa thầy, thời gian làm bài thực sự là 30 phút ạ?”
Lâm Triều Tịch rất tán thưởng sự to gan của Lão Lục.
Vạn Dương gõ gõ dòng chữ “14:00 – 14:30” trên mặt bảng, lạ lùng hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
“Không… không có gì ạ…”
Mấy người đám họ từng tham gia trại hè hồi tiểu học gần như đồng thanh nói khẽ.
——
30 phút làm bài trôi qua rất nhanh.
Phòng học hình bậc thang vang lên tiếng nộp bài sột soạt, học sinh vừa kiểm tra xong người vươn vai người trò chuyện.
Lưu Chí Viễn ngồi hàng đầu, sau khi sắp xếp xong toàn bộ bài thi của nhóm cấp ba, cậu gần như đứng dậy cùng lúc với Lâm Triều Tịch, lên bục giảng nộp bài.
Cậu để ý thấy, sau khi nhận bài làm, thầy Giới cũng chỉnh lại tập bài thi, không hề xếp chung đống bài thi của bọn họ với nhau. Sau khi nhận tập bài thi của cậu, anh cầm tập bài của học sinh cấp ba ngồi vào một góc lớp chấm bài.
Hầu như mọi học sinh trong lớp đều chú ý cảnh này.
“Chuyện gì thế?”
“Bây giờ chấm bài luôn á?”
Lớp học khẽ xôn xao, Lâm Triều Tịch nuốt nước bọt.
Ba năm rồi, cái trò chấm bài tại trận này vẫn không thay đổi.
Vạn Dương đứng trên bục giảng, dùng chất giọng vang dội thu hút sự chú ý của học sinh: “Theo nội dung giáo trình, tiếp theo chúng ta sẽ học về ‘Chứng minh’.”
“Vậy bài kiểm tra bọn em vừa làm thì sao ạ?”
“Thầy Giới chấm xong sẽ chữa bài cho các em.”
Tiết học 45 phút, học sinh đứa nào đứa nấy ngơ ngơ ngác ngác, nhất là nhóm cấp ba, rất nhiều người chốc chốc lại ngoái đầu nhìn Giới Nhiên, việc thầy giáo ngồi sau chấm bài cực kì gây áp lực.
Sau khi chuông tan học vang lên, điều khiến đám học sinh lo sợ cuối cùng cũng xảy đến.
Giới Nhiên đặt bút đỏ xuống, chỉnh lại chồng bài thi, sau đó bước lên bục giảng, đến lượt Vạn Dương cầm tập bài làm của nhóm cấp hai ngồi vào một góc lớp chấm bài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT