Lưu Chí Viễn tập trung tinh thần tô tô vẽ vẽ lên tờ nháp, tức thì tìm ra hai hướng giải.
Nhân khoảng nghỉ giữa lúc suy nghĩ, cậu ta đảo mắt quanh phòng. Mọi người đều đang cặm cụi làm bài, người múa bút thành văn, người trầm ngâm suy nghĩ, đám học sinh cấp hai ngồi đằng trước dùng ánh mắt kì quặc dòm ngó.
Lưu Chí Viễn không biết nữ sinh trên bục giảng rốt cuộc đã mất bao lâu để giải ra, nhưng cậu quyết định không đợi thêm nữa, để khỏi tốn thời gian, cậu giơ tay trước.
Thầy Giới chớp chớp mắt: “Bạn học sinh này có ý kiến gì sao?”
Lưu Chí Viễn đứng dậy: “Em tính ra kết quả rồi ạ.”
Rất nhiều người đặt bút xuống, cả lớp dồn dập phóng mắt tới chỗ cậu ta.
“Bạn này học khá đấy, nói quy trình giải của em được không?”
Lưu Chí Viễn lập tức toát mồ hôi lạnh, thật ra cậu không hề hoàn thiện quy trình giải bài.
“Bạn Lâm mất bao lâu để tính ra ạ?” Cậu ta cố chấp giữ bình tĩnh hỏi.
“Tầm hơn ba phút?”
Bộ óc Lưu Chí Viễn vận hành hết công suất, cậu ta phải đọc đáp án ngay lập tức, cách đơn giản nhất là dùng phương pháp liệt kê, cậu ta nín thở tập trung suy nghĩ, sau đó mắt lóe sáng, nói: “4.”
Lớp học yên tĩnh một hồi, tiếp đó đám học sinh cấp hai bắt đầu xôn xao.
Lưu Chí Viễn căng thẳng nhìn Giới Nhiên muốn biết đúng sai, nhưng mặt đối phương không có bất cứ biểu cảm gì, lòng cậu chợt thấy nặng nề.
“Mời em lên bảng viết rõ quy trình.” Giới Nhiên nói.
Lưu Chí Viễn cứng nhắc bước lên bảng, lúc cách đó thật gần, cậu lờ mờ thấy vết phấn mới bị lau đi, đó là công thức của bài toán, rất giống với hướng giải thứ nhất của cậu, vẫn là phép toán mô-đun.
Lưu Chí Viễn thầm thả lỏng đôi chút.
Cậu vô thức quay đầu liếc nữ sinh sau lưng.
Đó chỉ là động tác trong vô thức, nhưng lúc cậu nhìn cô, Lâm Triều Tịch lùi nửa bước, đôi mắt đen nhánh hơi lóe lên, cô cố ý lảng tránh ánh nhìn của cậu.
Lưu Chí Viễn thấy như bị coi thường, nhưng với tình hình lúc đó, cậu chỉ có thể quay đầu nhìn bảng, bốc một viên phấn, đổi sang cách thứ hai, đặt ẩn số, lập phương trình, viết mô-đun, giải…
Từng dòng công thức được viết lên bảng, quy trình giải dần hoàn thiện.
Nhưng càng viết, Lưu Chí Viễn càng thấy có vấn đề, cậu quay lưng với mọi người nhưng tiếng ồn phía sau càng lúc càng to.
Chóp mũi cậu đổ mồ hôi, thậm chí tay còn đang run lên, cậu ta đã biết đáp án của mình sai bét.
Viết xong dòng đáp án cuối cùng, Lưu Chí Viễn nặng nề buông phấn xuống.
“Quy trình giải khá hay.” Thầy Vạn của đội toán cấp ba tán dương.
“Tư duy rất thoáng.” Giới Nhiên cũng nói.
Lưu Chí Viễn dùng mu bàn tay dụi mồ hôi trên đầu mũi: “Thật tiếc khi phải nói rằng, em sai rồi, đáp án phải là 2.”
Nói xong cậu định đi xuống, nhưng lại bị gọi lại.
“Bạn học Lưu có muốn phân tích lí do mình làm sai không?”
Lưu Chí Viễn hơi bực mình, đây khác nào đang làm nhục công khai, nhưng cậu ta vẫn trả lời: “Em tính vội quá, chưa trừ tiền của người anh.”
“Sao em lại chưa trừ tiền người anh?”
“Bởi vì… bởi vì…” Lưu Chí Viễn khó xử với câu hỏi này, nhưng đúng là cậu đang nghĩ, quá trình giải đã để sót một vài chỗ.
“Từ lỗi sai này, em thu được bài học gì?”
“Đây là một bài toán rất thú vị.”, “Điểm thú vị của bài này nằm ở phép toán mô-đun…” Nói tới đây, cậu chợt thấy có vấn đề, đội tập huấn như bọn họ tại sao lại khởi động bằng một bài toán thú vị cơ chứ.
Quả nhiên, thầy Giới liền hỏi: “Lâm Triều Tịch, em thấy sao?”
Mặt nữ sinh đầy vẻ “thầy bớt diễn dùm”, cô nói: “Ban nãy thầy cũng nói rồi… trọng tâm nằm ở tư duy Toán học, ngôn ngữ Toán học…”
“Ối chà, bị em phát hiện mất rồi.” Giới Nhiên trêu đùa.
Lúc này, Lưu Chí Viễn bỗng nghi ngờ bản thân đang bị lôi ra làm trò đùa.
Thầy Vạn hơi tức giận: “Rốt cuộc thầy Giới có ý gì?”
“Ý tứ rất đơn giản, đối với mọi người mà nói, đề bài này chẳng khó chút nào, nhưng lại là một bài toán dễ mắc lỗi sai. Trong trạng thái áp lực, mọi người sẽ bỏ quên độ chuẩn xác của ngôn ngữ Toán học, buộc bản thân phải suy nghĩ cồng kềnh hơn, ví dụ, tôi sẽ thử bắt đầu tính mỗi con cừu giá 5 đồng… Nhưng trong Toán học, không chuẩn xác rất dễ dẫn đến sai lầm.”
“Ý thầy là, trước đó em tính ra 4, là vì em chưa lập công thức?”
“Không chỉ mỗi công thức, mà là phương thức tư duy ở đây.” Giới Nhiên chỉ chỉ vào ấn đường, nói tiếp: “Vấn đề tiếp theo là thế này: Có hai học sinh của hai trường giải ra bài toán trên bảng, xin hãy đánh giá, cách trần thuật này có vấn đề gì không?”
“Có vấn đề, không chỉ mỗi hai học sinh của hai trường, bọn em cũng làm ra rồi!”
“Còn cả người khác nữa!”
Lại đến phiên bộ tứ Vĩnh Xuyên ngồi hàng đầu khoe khoang.
Lớp học dần trở nên rộn ràng, học sinh cấp ba ngồi phía sau cũng bớt thấy căng thẳng.
“Ai cũng nên đánh giá vấn đề này.” Giới Nhiên nhìn Lưu Chí Viễn: “Có muốn phát biểu trước không?”
Lưu Chí Viễn nghiêm túc đáp: “Câu nói này còn có nghĩa khác, hai học sinh của hai trường, có thể hiểu là em và…bạn ấy…” Lưu Chí Viễn nhìn Lâm Triều Tịch, nói tiếp: “A. Bọn em là học sinh đến từ hai trường khác nhau, tìm ra đáp án của bài toán trên bảng; B. Hai người bọn em là học sinh của trường, bọn em tìm ra đáp án của bài toán trên bảng.”
“Em thì sao?” Giới Nhiên chẳng tỏ rõ đúng sai, anh lại hỏi Lâm Triều Tịch.
“Nếu thầy hỏi em câu này, em cho rằng, với tình hình hiện nay, câu nói này chẳng có vấn đề gì quá lớn; nhưng nếu không đặt trong tình huống hiện tại, đáp án cũng tương tự bạn học Lưu ạ.”
“Các em thấy không, cái này sẽ tạo thành một vấn đề.”
Hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của Lưu Chí Viễn, tức giáo viên sẽ đánh giá đúng sai ưu nhược trong đáp án của họ. Giới Nhiên cầm viên phấn, viết câu hỏi ban nãy lên bảng, sau đó vô cùng nghiêm túc nói: “Bởi những cuộc đối thoại trong thực tế và tư duy hằng ngày của chúng ta được hỗ trợ bởi các tình huống, để giản tiện, ta sẽ lược bỏ một vài thứ, nhưng điều này đôi khi sẽ ảnh hưởng đến độ chuẩn xác về văn viết và quá trình tư duy của chúng ta.”
Nghe đến hai chữ “chuẩn xác”, Lâm Triều Tịch ngước mắt nhìn Giới Nhiên.
Nội dung này càng nghe càng quen tai, cô cứ cảm thấy phần này trong giáo trình đại cương của đội tập huấn rất có khả năng lại từ tay Lão Lâm mà ra.
Hơn nữa hoàn toàn khác với tình huống vừa đến đã kiểm tra như hồi tiểu học, lần này, học sinh cấp hai, ba gộp lại cùng tập huấn còn cháy hơn cả, vừa đến đã vào học.
“Cũng ví như quá trình giải đề cấp tốc vừa rồi của các em, lại ví như câu nói này…” Giới Nhiên gõ gõ mặt bảng, nói: “Bây giờ các em nghe câu này hoàn toàn chẳng thấy nó có vấn đề gì. Nhưng nếu nó được in trên giấy, để một người không ngồi trên ghế nhà trường đọc được, nó sẽ mang một nghĩa khác. Còn Toán học… Tính chuẩn xác của ngôn ngữ toán học vô cùng quan trọng, nó vừa bảo đảm kết cấu nền tảng đáng tin cậy trong quá trình thực hành tính toán của em, cũng như các luận chứng liên quan; đồng thời cũng bảo đảm các nội dung liên quan không gây hiểu lầm trong quá trình truyền đạt.”
Giới Nhiên nói đến đây, Lưu Chí Viễn mới để ý, Lâm Triều Tịch không biết đã về chỗ từ lúc nào, hơn nữa đa số học sinh trong lớp đều đang chú ý lắng nghe.
Lớp học lặng ngắt như tờ, cậu cũng vội vàng về chỗ của mình.
“Các nhà Toán học đã tốn một khoảng thời gian dài gần bằng cả lịch sử nhân loại để thiết lập nên hệ thống ngôn ngữ kí hiệu tương đối chuẩn xác, tiếp theo đây chúng ta sẽ học…”
“Kí hiệu Toán học?”
“Công thức?”
“Phương pháp chứng minh?”
Đám học sinh ngồi hàng đầu tranh nhau trả lời.
“Không, là Ngữ Văn.”
——
Nhà ăn trường Đại học Tam Vị, đang trong kì nghỉ đông nên chỉ có lẻ tẻ vài ô cửa phát thức ăn còn mở.
Lâm Triều Tịch nằm bò ra bàn, vừa đào bới hộp cơm vừa quan sát những biển quảng cáo trong căng-tin, còn lấy bút ghi chép lại, xung quanh cô không ít học sinh trong đội tập huấn bọn họ cũng đang làm chuyện tương tự.
Đây chính là bài tập về nhà sau tiết học “Ngữ Văn” của họ hôm nay, tìm những từ ngữ chưa chuẩn mực đang được dùng trong đời sống hằng ngày, đồng thời sửa lại bằng những từ ngữ chuẩn xác.
Lâm Triều Tịch ghi được hai câu vào vở.
Bỗng có người bưng thức ăn đến ngồi xuống cạnh cô.
“Thịt bò kho tàu?” Giới Nhiên nhìn thứ cô viết trong vở, anh hỏi.
Lâm Triều Tịch vội vàng che bài của mình lại.
Trong cuốn sách thần kì cô mượn được ở thư viện, có người từng thảo luận về vấn đề “Nghĩa khác của từ ‘nhà ăn’” trong một góc sách. Ban nãy cô vừa khéo bắt gặp tên món này trên thực đơn nên vô thức ghi lại, sau hồi cảm nhận, cô cũng cảm thấy… khá là ngon…
Lâm Triều Tịch: “Đa số các món ăn trong thực đơn đều có nghĩa khác mà, ví dụ “thịt bò kho tàu” vừa chỉ ‘động tác kho thịt bò’, cũng có thể chỉ ‘một món ăn’.
“Em không thấy mình đang xoáy vào điểm chết sao?” Giới Nhiên như có như không liếc nhìn một góc căng tin, tuy anh đã nói đến thế rồi nhưng vẫn có người không hiểu vì sao ôn luyện Toán học lại phải đi làm bài tập “Ngữ Văn”.
Lục Chí Hạo: “Bọn em từng làm đầy việc xoáy vào điểm chết.”
Bùi Chi biết tỏng: “Cũng tạm, sư phụ trước nay đều vậy.”
Chương Lượng: “Hờ hờ.”
Lâm Triều Tịch cắm đũa vào món thịt viên đầu sư tử, Giới Nhiên quay đầu nhìn cô, anh nói chân thành: “Thầy rất ngưỡng mộ em có người bố như ông ấy.”
“Đừng ngưỡng mộ, lúc em nhọc lòng thầy chưa thấy đấy thôi.”
Nghe vậy, Giới Nhiên bật cười khành khạch, không tiếp tục dò hỏi những nghi vấn trước buổi học.
Lâm Triều Tịch nhìn điệu cười ngầm hiểu ý, biết anh cũng tiếp nhận sự thật rằng Lão Lâm thà ngồi viết giáo án đại cương chứ cũng không chịu đến Đại học Vĩnh Xuyên giảng dạy, cô quyết định không hỏi thêm nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT