Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 118: Lời mời


1 tháng

trướctiếp

Lâm Triều Tịch từng tham gia rất nhiều rất nhiều cuộc thi, lần này cũng không có gì đặc biệt.

Ngoài cổng trường, các giáo viên phát thẻ dự thi, bọn họ nhanh chóng tìm được phòng thi và vị trí ngồi đánh số của mình.

Bộ tứ Vĩnh Xuyên vẫn nhốn nháo vây quanh đám bọn cô.

Trần Sở vẫn đi cùng, tính ra bạn học Trần Sở còn cao tay hơn cả bạn học Chương Lượng, cho dù bị xa lánh thế nào thì cậu ta vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên. Lâm Triều Tịch chỉ đành chen giữa cậu ta và hội bốn người.

Trường cấp hai Vĩnh Xuyên đã có lịch sử hơn trăm năm, bóng cây xanh rờn. Cây tùng và long não cao cao đứng trơ trọi giữa trời đông, trông còn “nát” hơn trường Thực nghiệm An Ninh nhiều. Thầy Trương làm tròn bổn phận chủ nhà đưa bọn cô đến tận khu phòng thi, mọi người đều im lặng nên cảm giác không khác nào bị áp giải đi thi.

Thực ra cô không mấy căng thẳng trong lần thi này, nhưng giáo viên dẫn đội các trường toàn tỉnh đều hội tụ về đây, cả những phụ huynh không yên tâm cũng đến theo. Thậm chí Lâm Triều Tịch còn nghe thấy có người mẹ dặn dò con: “Đây đều là đối thủ thi vào đại học Tam Vị với con sau này, tự liệu mà học hành cho tử tế đi.”

Đúng lúc ấy cô đi ngang qua người mẹ, không khỏi sặc nước bọt ho lên một tiếng.

“Này này cậu hắng giọng là có ý gì?”

“Thấy cậu ta không xứng làm đối thủ à?”

Bộ tứ vừa mở mồm, Lâm Triều Tịch đã muốn đào hố chui xuống. 

Người mẹ kia cũng sững sờ.

Lâm Triều Tịch vội nói: “Cháu xin lỗi, cháu không có ý gì hết, mấy bạn kia nói linh tinh đấy ạ.”

“Không sao không sao.” Người mẹ mỉm cười: “Các cháu đúng là… “hoạt bát” thật.” Người mẹ nói xong, đổi đề tài: “Các cháu học trường nào thế?”

“Bọn cháu học trường cấp hai Thực nghiệm An Ninh, bọn họ học trường cấp hai Vĩnh Xuyên.” Trần Sở bước lên trước trả lời, rất có phong thái của “bậc lãnh tụ.”

“Cấp hai Vĩnh Xuyên à, giỏi quá, giỏi quá.” Người mẹ vỗ vai con trai, vô cùng hâm mộ khen ngợi bộ tứ.

Bạn học Trần Sở lại bẽ mặt.

Nhưng cũng không thể trách người mẹ ấy không có phản ứng gì với trường Thực nghiệm An Ninh, An Ninh chỉ là thành phố nhỏ, ở An Ninh trường cô xếp hạng nhất, nhưng so với toàn tỉnh thì chỉ là hạt cát. Còn trường Vĩnh Xuyên đây mới là ngôi trường bề dày trăm năm, chỉ riêng những gốc gây to lớn đã đủ nói rõ lịch sử ngôi trường. Trước khi kiến thiết lại đất nước nó đã là trường cấp hai đứng đầu cả tỉnh, thậm chí vì lâu đời mà danh tiếng trường Vĩnh Xuyên còn lừng lẫy cả nước.

Nguyên nhân là như thế, phản ứng tiếp theo của người mẹ cũng vô cùng bình thường.

“Sang năm con nhà cô cũng muốn thi vào cấp ba ở đây, các cháu có đề thi nội bộ gì không?” Bà bắt tay bộ tứ ân cần hỏi.

“Ngày nào bọn cháu cũng làm đề nội bộ.”

“Thế các cháu chia sẻ cho con nhà cô một chút được không?”

“Mẹ!”

“Dạ? Cái này phải hỏi thầy Trương…”

“Anh là thầy giáo ạ?” Người mẹ nhìn thầy Trương từ đầu đến chân, vẻ kích động rõ mồn một.

Lâm Triều Tịch và Bùi Chi nhìn nhau, rất muốn nhân cơ hội này chuồn trước, chưa kịp chạy hai bước thì tiếng gọi “Lâm Triều Tịch” của thầy Trương đã thành công lôi cô về. Lâm Triều Tịch khóc không ra nước mắt, không biết sao tự dưng thầy Trương lại quan tâm cô đến vậy. Nhưng có thêm người mẹ gia nhập, đội ngũ của bọn họ càng thêm lớn mạnh.

Vị phó hiệu trưởng này rất giỏi kiểu trò chuyện không mặn không nhạt, người mẹ chẳng mấy mà không gồng nổi nữa, bà quay sang nói chuyện với đứa trẻ đầu tiên bắt chuyện với mình cho bớt ngại ngùng.

“Con gái đi thi giải Toán toàn cuộc cũng không dễ dàng nhỉ?” Người mẹ nói với cô.

Lâm Triều Tịch nhìn xung quanh, có có vẻ số lượng nữ sinh ít hơn hẳn, nhưng cô vẫn đáp: “Cháu thấy khá dễ.”

Người mẹ cứng họng, Lục Chí Hạo đi bên cạnh suýt cười thành tiếng.

“Thế thì cháu thông minh thật, các cháu cũng định thi vào trường cấp ba Vĩnh Xuyên à, thi khác thành phố vất vả lắm nhỉ?” Người mẹ nói, thái độ hơi kiêu căng hay thấy ở người sống trong thành phố lớn.

“Bọn cháu không định thi vào trường cấp ba Vĩnh Xuyên ạ…”

Lâm Triều Tịch còn chưa dứt lời, giọng nói trầm thấp của thầy Trương đã vang lên: “Sao, không có hứng với trường cấp ba Vĩnh Xuyên, không muốn thi vào đây à?”

“Trường Vĩnh Xuyên đúng là rất tốt, nhưng bọn em sống ở An Ninh mà…” Lâm Triều Tịch đáp.

“Trường bọn tớ có nội trú mà!” Đồng chí Vương của bộ tứ chen vào.

“Nhưng phải thi đúng tuyến chứ ạ, bọn em làm sao mà học ở Vĩnh Xuyên được…”

“Đặc tuyển.” Trương Thúc Bình nói.

Lâm Triều Tịch khựng lại.

Trương Thúc Bình tiếp tục: “Đám các em, kể cả Bùi Chi, Lục Chí Hạo, nếu được giải nhất Toán toàn quốc nên sẽ được miễn thi đầu vào.”

Trong một khoảnh khắc, dường như xung quanh chỉ còn tiếng gió thổi, kể cả người mẹ kia, mọi người đều chấn động đến nỗi không thốt nên lời.

“Thầy đừng đùa bọn em thế.” Cuối cùng, Lâm Triều Tịch lên tiếng.

“Đằng nào trong năm nay các em cũng phải đến đây thường xuyên, chi bằng cân nhắc vào trường Vĩnh Xuyên học, tiện hơn nhiều.”

“Vĩnh Xuyên xa quá ạ.” Lâm Triều Tịch vô thức từ chối.

“Hình như bạn Lâm Triều Tịch rất tự tin.” Trần Sở bỗng nói.

Lâm Triều Tịch sửng sốt, bỗng phát hiện ra vấn đề to đùng trong cuộc đối thoại của mình với Trương Thúc Bình.

Thầy Trương nói phải được giải Nhất mới có cơ hội, thế mà cô cứ nghiễm nhiên từ chối như thể đã cầm giải Nhất trong tay rồi.

“Giải Nhất ấy à, mỗi năm toàn tỉnh có mỗi vài chục người.” Người mẹ kia cũng nói.

Lâm Triều Tịch mím môi, tim đập thình thịch, không phản bác được gì.

“Giờ cứ dốc sức làm bài đi đã.”

Trương Thúc Bình dừng chân lại trước khu lớp học, nói với cô.

——

Lâm Triều Tịch ngồi vào phòng thi, lời thầy Trương cứ quanh quẩn trong đầu… “Sao, không có hứng thú với trường cấp ba Vĩnh Xuyên, không muốn thi vào đây à?”

Cô để hết đồ dùng học tập lên bàn, cá chắc đây lại là chiến thuật đặc thù của thầy Trương. Cố tình làm cho bọn họ hăng máu lên, cảm xúc hỗn loạn, ảnh hưởng đến khả năng phát huy.

Trong lúc ngẩn ngơ, cô lại nhìn thấy đứa nhóc ban nãy, cô với cậu ta có duyên ngồi cùng phòng thi, cậu nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Câu nói của thầy Trương lại vang lên bên tai, cả vẻ mặt bình tĩnh của ông ấy cũng nối đuôi xuất hiện.

Nếu bảo trường Vĩnh Xuyên không có sức hấp dẫn thì là nói dối. Nhưng sở dĩ ban nãy cô đột nhiên kích động là bởi vì Trương Thúc Bình đã đưa ra phương thức hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề đang làm cô đau đầu.

Nếu cô và Lão Lâm cùng chuyển đến Vĩnh Xuyên, môi trường sống thay đổi, liệu Lão Lâm có tránh khỏi trận tai nạn giao thông?”

Nhưng thay đổi môi trường sẽ kéo theo hàng loạt vấn đề khác.

Nếu tai nạn được tạo thành bởi một chuỗi nhân quả liên tiếp chứ không phải là chuyện ngẫu nhiên, thì có lẽ thay đổi môi trường vẫn sẽ không thể ngăn cản được, ngược lại còn khiến mọi thứ rơi vào trạng thái hỗn loạn khó phỏng đoán.

Lâm Triều Tịch lại tiến thoái lưỡng nan. 

Nếu hỏi trở thế giới phô mai có khó khăn gì, chắc chắn Lâm Triều Tịch sẽ trả lời cô đã phải đưa ra một vài lựa chọn gian nan ở đây. Khác với thời tiểu học không đủ dũng khí, vấn đề hiện tại nằm ở chỗ không biết tương lai ra sao, cô chỉ có thể lí trí hơn nữa, bình tĩnh hơn nữa.

Suy nghĩ suốt một lúc lâu, mãi đến tận khi giám thị bước vào, tiếng mở túi bài thi mới kéo cô trở lại hiện thực.

Chắc chắn là “chiến thuật” rồi, cô xoa mặt, ép mình bình tĩnh lại.

Chuông phát đề vang lên, bài thi truyền từ trên xuống.

Lâm Triều Tịch hít sâu, vuốt phẳng bài thi, bắt đầu trình tự làm bài như thường lệ.

Đề Toán toàn quốc mỗi năm được lấy từ ngân hàng đề của một tỉnh khác nhau, năm nay đến lượt tỉnh Nhạc – một tỉnh đại trọng điểm (*), nổi tiếng với số lượng thí sinh thi Toán đông đảo và độ khó của đề thi. Trong những buổi ôn trước khi lên tỉnh đi thi, các thầy cô đã nhắc nhở bọn cô có khả năng lần này thi sẽ rất khó.

(*) Tỉnh đại trọng điểm: Tỉnh có số lượng thí sinh dự thi đại học trên 500 nghìn người.

Nhưng khi thực sự cầm đề bài, Lâm Triều Tịch vẫn bị độ khó của nó làm cho sững sờ.

Ngay cả câu cơ bản đầu tiên cũng nằm ngoài nội dung Toán cấp hai, xuất hiện cả hình học giải tích của cấp ba. Nếu các học sinh chỉ ôn theo chương trình cấp hai có lẽ sẽ chẳng hiểu đề bài đang nói gì.

Càng không kể câu thứ hai… Tuy Lâm Triều Tịch không mấy để ý đến đề Toán Olympic của cấp ba, nhưng hiển nhiên câu thứ hai sẽ có mức khó riêng của nó.

Sau khi đọc hết toàn bộ đề thi, quả nhiên có mấy người trong phòng thi ai oán kêu than.

Giám thị lên tiếng cảnh cáo, bầu không khí yên tĩnh lại được khôi phục.

Qua cơn chấn động ban đầu, Lâm Triều Tịch nhanh chóng bình tĩnh trở lại, đối với cô mà nói, có lẽ những đề bài khó nhằn này vẫn nằm trong phạm vi giải quyết được.

Nhớ lại những đề bài Bùi Chi từng ra ở thư viện, cô vẫn giữ quan điểm ấy, những đề Toán thực sự hay sẽ giúp người làm rèn giũa sự thuần thục, hoặc giúp người làm hiểu sâu vấn đề hơn, chứ không phải mù quáng ganh đua độ khó.

Cứ cố hết sức mà làm vậy…

Cầm bút chì lên, cô bắt đầu giải đề.

——

“Reng reng reng”, chuông báo hết giờ vang lên.

100 phút trôi qua rất nhanh, Lâm Triều Tịch đọc lại bài làm lần cuối, nhận bài thi phía sau truyền lên, đặt bài của mình vào, tiếp tục truyền lên phía trước.

Ra khỏi phòng thi, Lục Chí Hạo cũng đang đi ra, chưa đến gần đã thấy biểu cảm uể oải quen thuộc.

“Đừng nói gì cả.” Lục Chí Hạo đã vội kêu lên.

“Thì tớ đã nói gì đâu!” Lâm Triều Tịch oan ức.

“Chắc chắn cậu định nói, cũng không khó lắm mà…” Lục Chí Hạo bắt chước giọng cô.

“Rất khó.” Lâm Triều Tịch dừng một chút: “Song vẫn làm được, nhưng mà đề này chẳng hay.”

“Cậu im đi thì hơn.”

Lâm Triều Tịch làm động tác kéo khóa mồm, xuống tầng cùng Lục Chí Hạo.

“Có ẵm được giải Nhất không?” Chưa đi mấy bước, Lục Chí Hạo đã không nhịn nổi quay sang hỏi chuyện.

Lâm Triều Tịch kéo khóa mồm ra: “Cậu muốn nghe câu trả lời khiêm tốn hay là câu trả lời thật lòng.”

“Im đi.”

Lâm Triều Tịch lại kéo khóa mồm vào.

Xuống tầng dưới, Bùi Chi đang ngồi chờ bọn cô gần bồn hoa, Trương Thúc Bình ngồi cạnh cậu, không biết hai người đang nói chuyện gì, đã nói được bao lâu.

“Cậu lại nộp bài trước giờ à?” Lục Chí Hạo trố mắt nhìn người bạn Bùi Chi trông khá nhàn tản, hậm hực kêu lên.

“Chuyện thường ở huyện, bực bội làm gì.” Lâm Triều Tịch trấn an Lục Chí Hạo.

Trương Thúc Bình và Bùi Chi bị chen ngang, thầy Trương thấp giọng nói một câu: “Em có thể suy nghĩ kĩ hơn”, sau đó ngẩng đầu.

Bao nhiêu năm trôi qua, ánh mắt thầy hiệu phó Trương vẫn có sức sát thương như xưa, Lâm Triều Tịch rùng cả mình. Không muốn nói chuyện với Trương Thúc Bình, cô đành lúng túng lại gần Bùi Chi, hỏi: “Anh Bùi, mang điện thoại không?”

Bùi Chi đứng dậy, lấy điện thoại ra đưa cho cô.

“Mật khẩu?” Lâm Triều Tịch hỏi.

“1223.”

Vì đang đọc mật khẩu nên Bùi Chi vô thức ghé lại gần cô một chút, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, hơi thở ấm áp làm đôi tai cô tê dại.

Lâm Triều Tịch xoa tai, mở màn hình khóa: “Mật khẩu này có ý nghĩa gì?”

“Sinh nhật tớ.”

Lâm Triều Tịch ngẩng phắt lên, sao cô lại ngu ngốc đến vậy: “Xin… xin… xin lỗi!”

“Không sao, gọi điện cho sư phụ đi.”

Cầm điện thoại chạy ra chỗ khác, đến tận khi Lão Lâm bắt máy Lâm Triều Tịch mới hoàn hồn, cái đồ Bùi Chi này, đúng là quá nhạy bén.

Xung quanh là học sinh buồn thiu ra khỏi phòng thi, thỉnh thoảng có tiếng phụ huynh an ủi, đúng là ngôi trường trăm năm lịch sử, ai cũng muốn thi vào. Chợt nghĩ đằng nào sau này đỗ đại học Lão Lâm vẫn phải đưa cô chuyển đến Vĩnh Xuyên, thế thì đẩy nhanh chuyện này sớm hơn 3 năm chắc là được chứ nhỉ?

“A lô.” Giọng nói lười biếng của Lão Lâm vang lên.

“Bố ơi, con thi xong rồi.” Lâm Triều Tịch nói.

“Thi xong không đi ăn đồ nướng luôn mà lại gọi cho bố, cần bố an ủi hay gì?”

“Không đâu, có vẻ con thi tạm ổn.”

“Ờ, thế thì gọi gì?”

Giọng Lão Lâm rất thản nhiên, Lâm Triều Tịch lại siết chặt di động, cô dùng câu “thầy Trương bảo” làm mở đầu, lấy câu “bố thấy thế nào” làm kết thúc, kể lại sơ lược câu chuyện cho Lão Lâm nghe.

Nhưng cô còn chưa nói nốt câu cuối, Lão Lâm đã trả lời ngay lập tức

“Biết rồi, không đi.” Lão Lâm nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp