Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 117: Đi thôi


1 tháng

trướctiếp

[Phần 1]

Ngày 12 tháng Một, kì thi cuối học kì, lớp 9-13.

Thi xong môn cuối cùng, đám học sinh trở về lớp học sau một tuần ôn luyện căng thẳng, tiếng nói chuyện thảo luận sôi sục.

Đề thi môn Chính trị không có đáp án mẫu, thế là mọi người bắt đầu tán chuyện nghỉ đông sẽ đi chơi ở đâu.

Dưới cuối lớp, giọng người bạn Trịnh Mã Đặc vang nhất lớp: “Anh Bùi, nghỉ đông đi bơi cùng nhau đi!”

Lâm Triều Tịch đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy câu này thì kinh hoàng quay đầu lại.

“Anh Thiên, anh không học giỏi hơn anh Bùi được nên định bày mưu hại người tài đấy à?”

“Còn lâu nhá, mẹ tao bảo dạo này điểm thi của tao đạt rồi, tính cảm ơn anh Bùi, mời anh Bùi đến nhà tao bơi.” Trịnh Thiên Minh nói.

“Anh Thiên khoe giàu!”

“Ạnh Thiên đỉnh vãi!”

Đám nam sinh ồ òa tán thưởng.

“Đi bể bơi, đi bể bơi thôi.” Trịnh Thiên Minh phất tay ý bảo mọi người yên lặng.

“Nghỉ đông tớ không ở An Ninh.” Bùi Chi nói.

“Đi du lịch à, đi núi Alps trắng tuyết?”

Bùi Chi: “Vĩnh Xuyên.”

“Hình như không đủ ngầu anh Bùi ạ.” Bạn Trịnh Mã Đặc lẩm bẩm, ném quả bóng trong tay lại đây: “Bé cưng Triều Tịch thì sao?”

“Bạn ấy cũng đi cùng.”

“Hai người không cần tôi nữa à!”

“Đúng vậy.” Lâm Triều Tịch trả lời ngay thẳng. 

“Nghỉ đông hai người đều không ở đây, đi Vĩnh Xuyên với nhau hết?” Người bạn Trần Trúc ngồi cạnh cô nãy giờ yên lặng xem lại bài thi bỗng ngẩng lên hỏi.

“Ừ… có đợt tập huấn.”

“Ồ.”

Trần Trúc không hỏi tiếp nữa, nhưng Lâm Triều Tịch hiểu rõ vì sao cậu ta lại ngập ngừng.

Quán net Mèo Sữa bị cháy, bọn cô lại đều không ở An Ninh, kì nghỉ đông này Trần Trúc không có ai học bài cùng. Thế là lúc tan học Lâm Triều Tịch cố tình về muộn một chút, chờ Trần Trúc khoác cặp đi ra cô mới theo sau.

Quả nhiên, lúc sắp ra đến cổng trường, cô nhìn thấy một cái xe máy cảnh sát đỗ bên ngoài.

Bố Trần Trúc cởi mũ bảo hiểm, đứng giữa gió lạnh buổi chiều chờ con trai.

Trần Trúc vẫn nhìn thẳng, coi như không thấy Lão Trần,hòa vào dòng người tan học.

Lâm Triều Tịch vẫn luôn theo sau Trần Trúc, lúc hai bố con họ đi qua nhau, cô bỗng xông lên giữ chặt Trần Trúc, quay sang cười nói: “Cháu chào chú Trần, lâu lắm chưa gặp chú.”

Bố Trần ngạc nhiên, rồi cảm kích đáp lại: “Chào cháu, chào cháu.”

“Cháu với chú từng gặp nhau ở quán net, cháu tên Lâm Triều Tịch ạ.” Lâm Triều Tịch nói.

Nhớ đến hôm ấy thất thố ở quán net, bố Trần bối rối quay đi.

Trần Trúc nể tình đứng lại.

Lâm Triều Tịch móc món đồ chuẩn bị từ trước ra, đưa cho bố Trần: “Bố cháu mở lớp học bổ túc, đây là lớp học thêm nghỉ đông khá tốt trong thành phố, mỗi tội hơi đặt, nhưng giáo viên rất nhiệt tình.”

Bố Trần kinh ngạc.

Lâm Triều Tịch ngượng ngùng nhìn sang Trần Trúc, sợ nhìn thấy ánh mắt “chõ mũi vào việc người khác” trên mặt cậu. Nhưng Trần Trúc chỉ im lặng cúi đầu nhìn cô.

Trong buổi chiều hôm, bốn phía là tiếng học sinh tan trường cười đùa ríu rít, nhưng Lâm Triều Tịch cảm thấy mọi thứ bỗng trở nên tĩnh lặng.

Cô lo lắng không biết có phải mình đã xen vào việc của người khác quá không, cho đến khi Trần Trúc vỗ vai cô, ý bảo ra chỗ khác nói chuyện.

Rõ ràng sâu bên trong cô là người trưởng thành, thế mà bị một đứa bé gọi ra nói chuyện cô lại thấy hơi rén.

Nửa phút đầu, Trần Trúc không hề nói gì.

“Lớp… lớp bổ túc này khá tốt…” Lâm Triều Tịch gượng gạo lên tiếng.

“Tớ biết.”

“Ơi?” Còn tưởng sẽ bị mắng vì lo việc bao đồng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt Trần Trúc vô cùng nghiêm túc.

“Tại sao không nói thẳng với tớ, tại sao phải nói với ông ta?”

Là “ông ta” mà không phải “bố”. Lâm Triều Tịch ngây người, đáp: “Bởi vì lớp này rất đắt…”

Cô nhớ Lão Trần từng nói mẹ Trần Trúc căn bản là mặc kệ cậu ta, trong nhà còn một đứa em nữa, chắc chắn mẹ Trần Trúc sẽ không bao giờ chịu chi cả chục triệu để học một khóa hai chục ngày.

Chỉ có Lão Trần mới sẵn sàng chi.

Nhưng mối quan hệ của Trần Trúc với Lão Trần tệ như thế, cậu ta sẽ không bao giờ chủ động đi xin tiền Lão Trần. Đắn đo mãi, cuối cùng cô quyết định đưa thẳng địa chỉ lớp cho Lão Trần.

Nhưng đối với Trần Trúc, việc dùng tiền bố đồng nghĩa với giảng hòa, con trai cứng đầu, đảm bảo không chịu “tha thứ” cho người mà mình rất hận.

“Cậu cứ coi như tiêu sạch tiền của ông ấy, trả thù luôn một thể.” Lâm Triều Tịch nói: “Thực ra trên đời không cần thiết lúc nào cũng phải đối đầu với nhau, nên học cách chấp nhận…”

Trần Trúc vẫn im lặng, Lâm Triều Tịch không bịa nổi nữa, Bùi Chi đang đứng chờ cô cách đó không xa, cô vội ném ánh mắt cầu xin cho bạn học Bùi.

Bùi Chi đến, Lâm Triều Tịch thấy nhẹ nhõm hơn bao nhiêu.

“Đây là lớp bổ túc cả chương trình học, rất có tiếng trong thành phố.” Bùi Chi nói câu đầu tiên.

“Cậu cũng biết vì sau cậu ấy lại đưa thẳng địa chỉ lớp cho bố cậu.” Đây là câu thứ hai.

“Đây là vấn đề của cậu, cậu phải tự mình giải quyết.” Đây là câu thứ ba.

Nói xong, Bùi Chi vỗ vai cô, nói: “Đi thôi.”

Cách Bùi Chi giải quyết vấn đề quá thẳng thắn, Lâm Triều Tịch chết lặng theo sau.

Quay đầu nhìn lại, Trần Trúc bước từng bước nặng nề đến trước mặt Lão Trần.

Lão Trần bối rối, nhưng cũng không đến mức cứng đờ, có vẻ hai bố con họ nói chuyện khá thuận lợi.

Lâm Triều Tịch thở phào, may mà bạn học Trần Trúc tự giải quyết “vấn đề” của mình.

“Có phải tớ đang lo việc bao đồng, chõ mũi vào việc của người khác không.” Cô lại bất giác nói điều đang nghĩ ra.

“Gì cơ?”

“Không có gì!” Lâm Triều Tịch đói bụng lắm rồi, cô dáo dác tìm quán ăn, định chen vào quầy thịt xiên đằng kia, trong lúc lơ đãng lại trông thấy Bao Tiểu Manh đang hào hứng thảo luận ăn gì với một nữ sinh khác.

Vốn dĩ vui vẻ được chút ít, bây giờ lại ỉu xìu hẳn đi.

Thế giới này thực sự sẽ không xoay chuyển bởi ý chí của một người, có những việc nỗ lực đến mấy cũng không có kết quả, Bao Tiểu Manh là vậy, cô sợ Lão Lâm cũng là vậy.

“Khó quá đi mất…” Lâm Triều Tịch thở dài: “Có lúc tớ thực sự không biết nên làm sao mới là tốt nhất.”

“Cứ cố gắng là tốt rồi.” Bùi Chi nói.

Lâm Triều Tịch nhìn Bùi Chi, Bùi Chi không nhìn về phía Bao Tiểu Manh nữa, cúi đầu liếc cô một cái, nói tiếp: “Không thẹn với lòng cũng là tốt rồi.”

“Anh Bùi…”

“Ơi?”

“Xúp gà ngon quá.”

“Đừng khách sáo.”

[Phần 2]

Ngày 13 tháng Một, thành phố Vĩnh Xuyên.

Xuống xe, nhà cao san sát rợp tầm mắt, xe cộ nườm nượp, tạo thành cảnh tượng bận rộn trong nắng sớm mịt mờ.

Lâm Triều Tịch vẫn chìm trong những lời thánh hiền ôn thi cuối kì, đủ loại thành ngữ thi nhau tuôn ra.

Khác với những lần đi thi trước, lần này trên xe không có Lão Lâm cũng không có Lão Trương, người dẫn đội là một vị giáo viên bọn cô không quen. Bởi vì bọn cô thi cấp ba muộn nên đến tận ngày khai mạc giải Toán toàn quốc cả đoàn mới ngồi xe tải đến Vĩnh Xuyên.

Địa điểm thi đặt tại trường trung học Vĩnh Xuyên, các học sinh nối đuôi nhau xuống xe. Thí sinh đi thi tụ tập kín mít trước cổng, dường như có tiên khí của học bá tụ hội.

Lục Chí Hạo say xe, cậu lảo đà lảo đảo, đám Lâm Triều Tịch đành đứng cạnh xe chờ cậu. 

Lâm Triều Tịch đỡ đồng chí Lục, nghe cậu ta thều thào: “Có Hoa Quyển thì tốt rồi…”

Lâm Triều Tịch: “?”

Lục Chí Hạo ngẩng đầu nhìn Trần Sở dẫn đầu đoàn bọn họ, không cần nói thêm gì nữa.

Trần Sở không qua vòng thi chọn cấp trường nhưng cũng xuất hiện trên chuyến xe đi thi.

Nghe nói cậu ta xin chỉ tiêu của trung tâm dạy thêm bên ngoài, biến thành kẻ lạc loài trên xe. Ấy vậy mà biết bao học sinh giỏi hơn cậu ta nhiều lại chẳng thể tham gia.

“Cũng chỉ đi chơi hai ngày thôi mà.” Lâm Triều Tịch bắt chước giọng điệu của Hoa Quyển: “Đằng nào cũng chẳng được Nhất, đi chỉ phí công.”

“Tớ cũng không ẵm được giải Nhất.” Lục Chí Hạo ảo não nói.

“Cậu sẽ được!”

“Thi rồi biết ngay.” Lục Chí Hạo vịn lên vai cô và Bùi Chi, lẩm bẩm đáp.

Lâm Triều Tịch: “…”

Nhưng bọn họ còn chưa đi được mấy bước, Lâm Triều Tịch đã muốn rút lại lời khuyên đồng chí Lục ban nãy về.

Quả thực, có Hoa Quyển ở đây thì tốt rồi.

Một hàng bốn người đến từ trường cấp hai Vĩnh Xuyên nghiêm trang đứng trước cổng, thầy Trương hiệu phó dẫn đội mặc com-lê đi giày da, huy hiệu trường trên ve áo sáng lấp lánh, như sợ người khác không biết thân phận ông vậy.

Thầy giáo dẫn đội bọn cô trông thấy Lão Trương thì nán lại khách sáo hỏi thăm vài câu.

Mà lúc này Trần Sở cũng lại gần nói với thầy hiệu phó Trương: “Chào chú Trương ạ, thầy hiệu trưởng Vương trường tư thục giới thiệu cháu…”

Ba chữ “đến tìm chú” còn chưa kịp nói nốt ra, bộ tứ Vĩnh Xuyên đã nhao nhao bán tán.

“Không thi lọt vòng tuyển chọn của trường à?”

“Đi cửa sau chắc rồi!”

“Tôi nhớ như in danh sách trường cấp hai Thực nghiệm An Ninh không có tên cậu.”

“Lão Trương nhà bọn tôi ghét nhất là phải mở cửa sau!”

Vẻ mặt Trần Sở cứng đờ.

Lâm Triều Tịch đi sau cậu ta một chút, nghe thấy bốn người kia oang oang, suy nghĩ đầu tiên là “ở ác gặp ác”, suy nghĩ thứ hai là phải nhanh chóng che mặt lại, nhưng bộ tứ Vĩnh Xuyên đã í ới gọi về phía bọn cô rồi.

“Sao không thấy Hoa Quyển đến.”

“Thi kém quá chứ gì?”

“Mấy cậu lại đến ăn hành đấy hả?”

“Lần này định cược gì?”

Gần như mọi ánh nhìn ở cổng trường đều phóng về phía bọn cô, Lâm Triều Tịch rất muốn kêu to: Không cược nữa có được không, từ nay đụng mặt nhau coi như không quen biết đi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp