Ngồi xe buýt đến đại học Tam Vị, những tòa nhà cao ốc vun vút lùi lại phía sau.

Trong trí nhớ của Lâm Triều Tịch, Lão Lâm rất ít khi thẳng thừng phản đối chuyện gì, chỉ có một lần ở thế giới dâu tây lúc cô chọn khối Xã hội, bây giờ thì thêm một lần cô muốn vào học trường cấp ba Vĩnh Xuyên.

Cuộc điện thoại vừa rồi kết thúc rất nhanh, giọng Lão Lâm từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng, nhưng duyên phận cha con đã kéo dài suốt cả hai thế giới, cô có thể cảm nhận được thái độ kiên quyết của Lão Lâm.

Thế là trở ngại lại đến…

Lúc ở thế giới dâu tây, sau khi cô thi đỗ đại học Tam Vị, Lão Lâm vì cô mà chuyển nhà từ An Ninh đến Vĩnh Xuyên; vì sao bây giờ Lão Lâm phản đối cô đi học cấp ba ở Vĩnh Xuyên?

Mà câu “không đi” này cũng nhiều lớp nghĩa, có lẽ chủ ngữ của nó là “chúng ta không đi”; “con không được đi” và “chúng ta không đi” khác nhau hoàn toàn.

“Cậu thì sao Lâm Triều Tịch?”

Bỗng có người gọi cô, Lâm Triều Tịch giật thót: “Ơi, sao thế?”

“Bọn tớ đang đang bàn trưa nay ăn gì?”

“Cứ chọn đi, tớ ăn gì cũng được.”

“Không có món gì cũng được!”

“Cậu phải chọn!”

Bộ tứ trường Vĩnh Xuyên cãi cọ ỏm tỏi, không ít trẻ con trên xe đều nhìn cô. Những người ngồi trên đây đều là học sinh tham gia tập huấn, ban nãy bọn họ tập trung ở cổng trường Vĩnh Xuyên rồi cùng ngồi xe khách đến đại học Tam Vị.

Thầy hiệu phó Trương không ở đây, nghe nói là đi chủ trì công tác chấm thi rồi, bộ tứ càng được thỏa sức quậy phá. 

Lúc này Lâm Triều Tịch mới nhớ láng máng lại, lúc cô đang mải nghĩ về Lão Lâm thì có người nói “ăn lẩu”, có người nói “đồ nướng”, còn có người muốn ăn “món Tân Cương”?

Có lẽ thầy giáo dẫn đoàn muốn để bọn họ tự quyết định, hoặc là muốn để mọi người nhanh chóng làm quen với nhau, cho nên không hề tham dự vào cuộc thảo luận.

Lâm Triều Tịch vô thức nói: “Đi ăn ở nhà ăn trên tầng 2 đi, ai muốn ăn món gì thì gọi món đó…”

Chị gái dẫn đoàn mỉm cười: “Nhà ăn tầng 2 của trường chị đúng là rất ngon, bạn Lâm Triều Tịch từng đến đại học Tam Vị rồi à?”

Cả xe im lặng.

Đương nhiên là tôi đến rồi, tôi còn học đại học ở đây bốn năm, tuần nào cũng đi đường Trung An qua khu phòng học cũ đến lớp…

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu: “Em chưa đến bao giờ, em chỉ thấy trên báo từng giới thiệu nhà ăn tầng 2 của đại học Tam Vị, người ta bảo món gà xào ớt ăn siêu ngon.”

——

Đại học Tam Vị, khu dạy học đường Trung An, con đường cây xanh.

Ăn cơm xong, chị gái dẫn đoàn đưa các học sinh tham gia tập huấn đi tham quan trường.

Lâm Triều Tịch không dám để lộ cô quen thuộc với đại học Tam Vị nữa, ngoan ngoãn theo sau cả đoàn, nghe thầy cô giới thiệu sơ lược về trường, nên sử dụng các tiện ích trong trường thế nào.

Thực ra tiện ích trong trường cũng chỉ có nhà ăn và thư viện, chị gái dẫn đầu phát cho mỗi đứa một tấm thẻ, nói cho bọn họ những nơi cần tiêu tiền trong trường đều có thể dùng tấm thẻ này để thanh toán.

Món đồ chơi này chẳng có chút hấp dẫn gì với Lâm Triều Tịch, nhưng mọi người ở đây đều là học sinh cấp hai, vô cùng tò mò về thứ gọi là thẻ thanh toán.

Nhất là người bạn Hổ Tử của trường Vĩnh Xuyên, lúc đi qua phòng nước nóng, cậu ta lén lút chạy vào quẹt thẻ lấy nước, bị nước nóng dội xuống dọa cho nhảy dựng, cả chị gái dẫn đoàn cũng hết hồn. Sợ cậu ta lại nghịch ngợm, chị dẫn đoàn đưa bọn họ đến thẳng thư viện luôn.

Tòa nhà tường gạch rất lớn, cửa sổ kính thủy tinh rực rỡ đủ màu.

Đang là giữa đông, dây thường xuân khô héo, nhưng Lâm Triều Tịch vẫn nhớ rõ hình ảnh tuyệt đẹp khi hè về, dàn thường xuân xanh tươi bao quanh toàn nhà gạch đỏ.

Bước vào thư viện ấm áp, các học sinh không khỏi thở dài thỏa mãn.

Mấy chục học sinh cấp hai đồng thời òa lên, tiếng cảm thán ngạc nhiên quanh quẩn vọng lại trong đại sảnh, đến chính bọn họ còn giật thót vì giọng nói của chính mình.

Chỉ gái dẫn đoàn “suỵt” khẽ một cái, đám nhóc áy náy ngó nhìn xung quanh, sợ làm ảnh hướng đến người khác.

Nhưng hình ảnh bị ghét bỏ trong tưởng tượng không hề xảy ra.

Thư viện trường mở cửa quanh năm, tuy đã vào kì nghỉ đông nhưng vẫn có rất nhiều sinh viên thi lên thạc sĩ đến học bài. Dù bọn họ vừa gây tiếng ồn lớn như thế nhưng không hề có ai quay lại lườm nguýt, càng không một ai ra vẻ ghét bỏ.

Hầu hết sinh viên đại học Tam Vị đều đang cúi đầu đọc sách, cũng có vài người tò mò ngẩng đầu quan sát rồi mỉm cười thân thiện, khiến người ta thấy thân thiết vô cùng.

Lâm Triều Tịch nhìn một vòng, tầm mắt dừng lại trên tấm bảng phòng đọc, cô vẫn mang theo danh sách Lão Lâm kê cho, thế là lại gần cửa ghé mắt nhìn vào.

Kệ sách trong phòng đọc kê san sát nhau, cạnh cửa sổ có rất nhiều bàn tự học, bàn ghế đã cũ kĩ lắm rồi, ấy thế mà giữa cái nắng ấm mùa đông, dường như mọi thứ đều dát một lớp vàng mỏng đầy cổ kính.

Trong một chốc thẫn thờ, Lâm Triều Tịch bỗng nghĩ liệu có phải Lão Lâm từng đến đây đọc sách hay không, nếu không thì sao lại quen thuộc với kho sách của đại học Tam Vị đến vậy.

Nhưng cô vẫn chẳng biết được đáp án, theo cách nói của Lão Lâm thì hồi đại học ông chưa từng lấy bằng tốt nghiệp, cho nên không thể coi là sinh viên, suy ra không có trường cũ.

Ngẫm lại mới thấy Lão Lâm này còn quá nhiều chỗ để đào sâu nghiên cứu.

Lâm Triều Tịch cảm thấy hẳn là do lớn lên trong lừa dối từ bé, cô có thể nhắm mắt coi như không thấy những điểm đáng ngờ, ngay cả mẹ mình là ai cô còn chẳng biết, cho nên không biết bố mình tốt nghiệp trường đại học nào cũng là chuyện thường mà thôi.

Nhưng chắc là đại học Tam Vị đấy nhỉ, dù sao khoa Toán ở đây cũng đứng đầu cả nước.

Lâm Triều Tịch nghĩ đến đây thì chị gái dẫn đoàn mở cửa lớn phòng đọc dẫn bọn họ vào trong.

Xuyên qua những dãy sách cuồn cuộn như mây trời, đám nhóc lại lần nữa òa lên cảm thán.

“Đây là phòng đọc của trường, trong thời gian tập huấn, các em có thể đến mượn sách bất cứ lúc nào.” Chị gái dẫn đoàn nhỏ nhẹ nói.

“Bọn em có được đọc tiểu thuyết ở đây không ạ?” Đám nhóc thành thật hỏi.

“Đương nhiên là được.” Chị gái mỉm cười: “Lớp tập huấn còn có cả môn tra cứu tài liệu, dạy các em nên tìm sách thế nào.”

Có cả môn tra cứu tài liệu cơ á?

Lâm Triều Tịch đi qua từng hàng kệ sách, thầm nghĩ quả là phong cách sắp xếp của thầy hiệu phó Trương, nhưng hình như Lão Lâm cũng là người theo đạo tự học.

Từ giá A đến giá O, cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng tìm được nơi đặt những quyển sách Toán thân quen đủ thể loại.

Danh sách Lão Lâm liệt kê đang nằm ngay trong túi, cô không khỏi dừng bước, mở tờ giấy, quét qua giá sách một lượt, chuẩn bị tìm xem rốt cuộc những quyển sách ấy nằm ở đâu.

Thế nhưng nhìn hết hàng này đến hàng khác, mắt cô đã hoa hết cả lên mà mà vẫn chưa thấy quyển về ngôn ngữ Toán học mà Lão Lâm bảo.

Cả đoàn đã đi xa, gần đó lại chẳng có máy tính tra cứu tài liệu, cô gấp đơn sách lại toan đuổi theo mọi người. Đúng lúc ấy, cậu nam sinh bên cạnh cô bỗng nhấc tay lên, nhẹ nhàng rút một quyển sách xuống.

Lâm Triều Tịch: “…”

“Á?”

“Đừng bảo với tớ là cậu thuộc hết cả bảng phân loại sách rồi đấy…”

“Không đâu, tớ tìm một lúc mới thấy.” Bùi Chi nói.

“Rõ ràng ban nãy cậu không hề tìm, cậu chỉ liếc mắt một cái.” Lâm Triều Tịch ai oán. 

“Đấy là vận may của tớ khá tốt.”

Nghĩ đến may mắn thiên phú đè bẹp cả Hoa Quyển của anh Bùi, Lâm Triều Tịch miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này.

Cô cúi đầu mở quyển sách trong tay, lập tức sửng sốt.

Lão Lâm nói quyển sách này sẽ giảng giải tỉ mỉ về thuật toán và ngôn ngữ Toán học, bên trong chi chít những dòng ghi chú bằng bút chì.

Không chỉ riêng khoảng trống đầu trang cuối trang, thậm chí khe hở giữa càng hàng chữ cũng có vết tích, mới cũ không đồng nhất, nhưng tất cả đều không hẹn mà cùng dùng bút chì.

Lâm Triều Tịch đọc kĩ vài trang, phát hiện ra những ghi chú bút chì ấy rất thú vị.

Có người đặt câu hỏi, có người viết giải đáp, có người viết ví dụ, cũng có người viết cả suy nghĩ của bản thân. Thậm chí còn có người oán giận chữ của vị huynh đệ trước đó to quá, làm người ta không đủ chỗ viết hết đáp án.

Mà trong những dòng bút chì ấy, cô cũng nhận ra nét chữ thuộc về Lão Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play