Vào buổi sáng hôm nay, theo thói quen Tử An dậy lúc 5 giờ. Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Anh từ từ bật người ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.
Chợt có cơn nhói lướt qua đầu Tử An, anh lay lay huyệt thái dương. Ngồi một lúc sau, Tử An mới lấy lại được tinh thần. Anh đứng dậy đi vào phòng tắm. Đứng trước gương là người đàn ông mệt mỏi, thiếu sức sống hơn mọi ngày.
Nhìn Tử An còn mệt mỏi hơn cả hôm bị mất ngủ, mắt anh đỏ au. Những tơ máu hiện rõ lên hết, bởi hôm qua anh cũng không yên lòng chợp mắt. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Tử An không muốn thấy nhất lại hiện ra rõ hơn.
Tử An tắm rửa, vệ sinh cá nhân xong mát mẻ thoải mái vớt vát được vài phần thiếu sức sống hiện rõ trên mặt.
-"Tắm rửa sạch sẽ vẫn là tốt nhất. Cố lên." Anh nhìn vào gương ngắm khuôn mặt không góc chết này đã tươi tắn hơn lúc nãy vài phần.
Tử An tranh thủ mặc một cái áo sơ mi trắng tay dài cùng với quần tây đen như mọi ngày, đi xuống bếp, nướng lại lát bánh mì nhỏ. Trong người uể oải nên Tử An cũng không muốn ăn uống gì nhiều.
Vừa cầm lát bánh mì nóng hổi lên, Tử An tính cắn một miếng to thì chuông cửa vang lên.
-"Tôi là người giao hàng, anh có đơn hàng cần nhận."
Tử An nhìn camera cuộc hội thoại:"Tôi đâu có đặt đồ ăn? Cậu xem lại địa chỉ đi a."
-"Địa chỉ này đúng rồi, chính xác không sai."
Tử An đứng nghĩ, nhớ lại xem mình có đặt gì không. Anh thầm nghĩ" Rõ ràng là không có mà."
Sau một lát, Tử An cũng mở cửa ra nhận hàng. Đây là một phần đồ ăn sáng, Tử An vừa mở hộp đồ ăn ra xem thì điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Bác Lưu: Ăn sáng ngon nhé, bác biết con lười nấu nên bác đặt cho con rồi.
Tử An : Vâng con cảm ơn bác. Chúc bác buổi sáng vui vẻ.
Tử An mở hộp ra thì toàn là những món cậu yêu thích. Những món ăn này, đều là những món ăn mẹ hay nấu cho Tử An vào buổi sáng.
Lưu Xung:"Ông có bị ngốc không đấy? Tự nấu thì cứ nói tự nấu còn bảo đặt này, đặt nọ."
Tử Vũ:"Nó mà nghe là tôi nấu thì chắc nó nhịn ăn luôn." Tử Vũ nhìn vết bỏng đau rát trên tay nói.
Lưu Xung:"Bị thương thế này rồi, đồ đại ngốc."
Tử An nhìn cách bày biện hộp cơm này thì cũng đoán ra được đây là hộp cơm rất tỉ mỉ trang trí do chính tay ông già nhà làm. Dù có tỉ mỉ đến đâu thì cậu vẫn thấy được sự hậu đậu trong hộp cơm. Tử An ngồi xuống bàn ăn sạch sẽ, không chừa một hạt.
Từ khi mẹ bỏ anh đi, Tử Vũ là người luôn tấp nập làm tất cả mọi thứ cho Tử An. Nhưng người đàn ông này không giỏi việc gì ngoài việc công ty. Nấu ăn cũng đổ vỡ hết thảy, nên dần về sau anh tự lo mọi thứ cho mình và cho cả bố già.
Ăn uống xong, Tử An dọn dẹp hết một lượt rồi mang cặp tài liệu, giáo án xuống hầm xe của chung cư. Anh lái xe đến trường cũng khoảng 6 giờ. Tử An bước vào phòng giáo viên.
-"Thầy An, chào buổi sáng." Một giáo viên nữ ngồi cạnh bàn anh.
-"Chào buổi sáng, cô Chu." Tử An gật đầu.
-"Tôi qua có ngủ ngon không, sao tôi thấy thầy mệt mỏi vậy." Cô chống cằm nhìn anh.
-"Cũng tạm... Không sao tôi ổn."
-"Nhớ giữ gìn sức khoẻ đấy, thầy mà bị gì thì đám con nuôi trên lớp của thầy lại nháo lên."
-"Vâng..." Tử An nhìn cô Chu mỉm cười.
Anh ngồi vào bàn giáo viên của mình sắp xếp lại tài liệu giáo án giảng dậy hôm nay. Lo soạn lại giáo án, nhìn đồng hồ đeo trên tay thì cũng đã 6 giờ 45 phút rồi. "Reng...Reng...Reng."Vừa hay tiếng chuông vào giờ vang lên, tử An đứng dậy chuẩn bị lên lớp.
-"Thầy An đi dạy vui vẻ." Cô Chu cười nói, nháy mắt với thầy.
-"Um...Cô cũng vậy nhé."
Anh bước ra khỏi phòng giáo viên. Ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu lên thân ảnh người đàn ông cao lãnh. Tử An bước vào lớp học. Tất cả các học sinh đứng lên, đồng thanh:"Chúng em chào thầy."
-"Ừm..Buổi sáng vui vẻ nhé." Tử An nhìn đám học sinh cười nói.
Anh bước chậm lên bàn giáo viên, vừa bước đến bỗng ngoài cửa có tiếng biếng chân vang lên. Tử An quay người nhìn sang. Một bóng người đứng ngược phía ánh sáng, hắn có thân hình cao to. Dù cậu ta cao hơn Tử An một chút nhưng cảm giác lại vạm vỡ hơn hẳn.
Cậu bước vào lớp, nhìn Tử An một lúc sau mới cúi đầu chào:"Em là học sinh mới, Cố Thanh."
Nãy giờ Tử An thấy thiếu gì đó mà cũng không nghĩ ra là thiếu học sinh mới. Anh quay xuống lớp:"Đây là thành viên mới của lớp chúng ta."
Cả lớp cùng ohh lên, hớn hở nhìn cậu học sinh mới này. Vài bạn nữ sinh nhìn cậu không chớp mắt:"Không thể nào kiềm chế trước vẻ đẹp của Cố Thành. Chết mất thôi a~."."Trông cậu ấy thật bảnh a." Tiếng xì xào bàn tán rộn rã khắp lớp.
Tử An thầm nghĩ:"???bảnh??đẹp trai??lãng tử?? Ở đâu, mặc đồng phục không đúng quy định, bỏ áo ra quần. Xộc xệch, thật không hiểu nổi."
Tử An gõ thước lên bàn:"Ổn định lại nào." Bấy giờ tiếng bàn tán mới bắt đầu lặng lẽ chìm xuống.
-"Cậu lên đây giới thiệu cho mọi người trong lớp biết."
Cố Thành bước lên giữa bục giảng, cúi đầu chào mọi người nở nụ cười thân thiện.
-"Chào! Tôi tên Cố Thành. Học sinh mới. Mong được giúp đỡ." Cậu bình thản, nhìn xung quanh lớp học.
-"Vậy, cậu chọn chỗ ngồi đi."
A Thành không muốn giáo viên chú ý nhiều nên chọn ngồi vào góc cuối lớp. Đi được nửa đường thì cậu thấy Hạ Vi đang nhìn mình mãi không rời mắt.
Cậu cười với Hạ Vi:"Chào cậu."
Hạ Vi:"Ùm..Chào." Cô ấp úng, e thẹn cúi mặt xuống nhìn sách vở.
A Thành hớn hở đi về chỗ ngồi. Cậu muốn biết thêm nhiều điều về ngôi trường mới này và người thầy đứng trên bục giảng kia. A Thành ngồi chống cằm nhìn thầy Tử An ở trên bục giảng phân công cho cán bộ lớp giúp bạn học mới làm quen với ngôi trường này.
-"Vi Vi, em giúp đỡ bạn mới nhé." Thầy An tin tưởng giao cho Hạ Vi dẫn dắt bạn mới.
-"Dạ." Hạ Vi giật mình đứng dậy, la lớn.
-"Cuối buổi học hôm nay, Cố Thành lên phòng giáo viên gặp tôi."
A Thành nhìn Tử An vui vẻ nói:"Rõ."
-"Vậy chúng ta sẽ bắt đầu bài học mới, để không trễ tiết."
Cả buổi học ngày hôm đó, cậu nhìn khắp lớp học mới này. Cậu hiếu kì, tò mò ngôi trường này sẽ trụ được bao lâu. Đặc biệt là người thầy giáo luôn toát lên vẻ thanh cao và được mọi học sinh yêu quý.
Từ trường cũ, cậu đã nghe danh của Tử An. "Có lẽ là một người không tầm thường, gây ảnh hưởng lớn đến học sinh trường khác luôn." Bây giờ gặp mặt trực tiếp, A Thành thấy được nhan sắc thật sự trong lời đồn là như thế nào. "Mới nhìn tựa như một tiểu bạch nhưng khá sắc sảo a. Toát lên vẻ băng thanh ngọc khiết." Càng nghĩ cậu lại càng tò mò về người thầy này.
-"Cố Thanh! Cậu đang nghĩ gì trong giờ học đấy." Tử An bước đến bên cạnh cậu, cốc vào đầu cậu.
Cố Thanh đau đớn dù sức lực rất nhỏ nhưng lại khiến cậu cảm nhận được từng cơn đau. Nhờ vậy mà tầm mắt và suy nghĩ của cậu thoát khỏi người Tử An.
Tử An đen mặt:"Cậu có nghe tôi nói gì không?" Anh định giơ tay lên cốc cho cậu một cái nữa. Chợt A Thành nắm lại cổ tay nhỏ, trắng nõn của Tử An.
Bị bàn tay to thô ráp kia nắm chặt, Tử An càng đen mặt trừng mắt nhìn cậu. Chỉ qua vài giay ngắn nhưng Tử An có thể cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay của Cố Thành. Anh kéo mạnh tay mình ra.
-"Em..." Chưa nói dứt lời bỗng ở ngoài vang lên tiếng chuông reng, báo hiệu kết thúc một tiết học.
Tử An trừng A Thành, giọng điệu từ nhẹ nhàng thay đổi sang trầm xuống:"Cuối buổi học hôm nay, lên văn phòng gặp tôi." Tử An nhấn mạnh.
Cố Thành chưa kịp đáp lời thì thầy An đã quay người đi thẳng lên bục giảng.
-"Chúng ta tạm thời kết thúc tiết học tại đây. Các em nghỉ đi." Tất cả các học sinh chạy ra khỏi chỗ ngồi như bầy ong vỡ tổ. Bàn tập hợ năm bảy người buôn dưa lê. Người thì rủ nhau đi chơi, tiếng nói chuyện rổm rả khắp nơi.
Tử An nhìn đám học sinh, chơi đùa nói chuyện. Anh bước ra khỏi phòng học đi đến phòng giáo viên. Anh mệt mỏi ngồi vào bàn làm việc của mình, xem lại thời khoá biểu tiết dạy hôm nay.
Thật may, hôm nay chỉ có một tiết lớp chủ nhiệm.
-"A thầy An, xong một tiết rồi à."
-"Um..." Giọng nói ngọt dịu, quen thuộc vang lên bên cạnh. Ngoài cô Chu ra thì còn ai nữa.
Tử An gục mặt xuống bàn, lười ngước lên nhìn người phụ nữ này.
-"Buổi học hôm nay ổn chứ? Tôi nghe nói lớp anh có học sinh mới, là một giáo bá a. Vậy mà lại được vào lớp đầu của trường."
Cô Chu mải nói chuyện, không để ý thầy An đã chợp mắt từ lâu. Khi nói xong, không thấy thầy An đáp mới nhìn qua thì đã thấy Tử An ngủ rồi. Không muốn làm phiền nên cô cũng không gọi dậy.
-"A chắc hẳn dậy đám nhóc cứng đầu này quá mệt mỏi rồi." Cô Chu thở dài, suy nghĩ.
_THE END CHAP 3_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT