Dịch: Trâu lười
Một đêm không xảy ra chuyện gì. Thời tiết ngày hôm sau rất tốt,
ánh nắng chiếu vào bàn đọc sách, hoa đào cắm trong bình sứ trắng nở rộ.
Trình Dao Dao bị đánh thức từ sớm, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân
đều có thói quen dậy sớm, Trình Dao Dao đành dậy theo hai người, Hàn Nhân và
Trương Hiểu Phong mặc quần áo tử tế rồi cầm bàn chải khăn mặt đi ra ngoài rửa
mặt, họ bảo Trình Dao Dao ra xem Tạ Chiêu đi chưa.
Lúc Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ở qua đêm, Tạ Chiêu sẽ tự giác
tránh đi. Buổi sáng cũng thế, Tạ Chiêu sẽ ra ngoài từ sớm để tránh chạm mặt làm
hai cô ngại.
Trình Dao Dao cười nhạo sao Tạ Chiêu thẹn thùng như thế. Tạ Chiêu
uốn nắn: Cái này gọi là tránh hiềm nghi. Trình Dao Dao kinh ngạc nói: Vậy sao
anh không tránh hiềm nghi với em? Tạ Chiêu không nói gì nhưng đôi mắt lại hiện
ra ý cười, còn có chút lưu manh.
Trình Dao Dao lén mở cửa ra nhìn quanh sân.
Tạ Chiêu mặc áo ba lỗ đánh răng trong sân, lưng và xương bả vai rắn chắc nhấp nhô theo động tác. Tay trái cầm cốc đánh răng, ngón trỏ hơi nâng lên, không quấn vải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.