Dịch: Trâu lười
Tạ Chiêu bước lại gần, ánh nến chiều lên mặt hắn. Xương lông mày
Tạ Chiêu rất cao, đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt, lúc không cười trông rất đáng sợ.
Tạ Chiêu dựa vào cô, hắn cô chấp muốn một đáp án: “Em sợ anh sao?”
Trong mắt Trình Dao Dao nổi lên hơi nước, giọt nước lung lung sắp
đổ. Tạ Chiêu tiến về trước, cô liền lùi về sau, làn váy bị đầu gối Tạ Chiêu đè
lại, cô như con mèo nhỏ bị dồn đến góc tường, cô vừa khóc nức nở vừa nói: “Anh
đừng tới đây! Anh… Anh điên rồi, sao anh có thể giết người được!”
Tạ Chiêu giống như bị roi quất một phát vào người, gân xanh sau
gáy nổi lên, hắn không nhìn gương mặt xinh đẹp của Trình Dao Dao nữa mà cố gắng
đè ép con thú đang dao động trong lòng: “Em về đi.”
“Anh còn chưa nói rõ với em, em không…”
Trình Dao Dao ngừng thở, cô chớp mắt nhìn mặt Tạ Chiêu. Quá gần, gần đến mức động một cái liền chạm vào môi nhau. Cô có thể ngửi thấy mùi dương khí nồng đậm mát lạnh trên người Tạ Chiêu, còn có cả mùi máu tươi dính trên cổ áo hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.