“Thím muốn đánh thì cứ đánh, chú Hiên không phản kháng đâu, cho chú ấy làm bao cát luôn.”

Đưa Arthur về chân toà nhà Aden City xong, Khương Mạn cũng không lên nhà mà ngồi ở dưới xe gọi điện cho Lý Mặc. Điện thoại của Bạc Hạc Hiên tắt máy, phòng đại diện và cả Cố Trầm đều không biết anh ta đi đâu, hôm trước anh gọi điện cho cô, giọng của anh cũng không được bình thường……

Advertisement

Nếu là Lý Mặc, có vẻ biết nhiều hơn một chút.

……

Trang viên Thiên Cổ.

Advertisement

Vẻ mặt Lý Mặc có vẻ đầy hoài nghi, ai ngờ tới vị kia lại đột nhiên phái người tới đón Bạc Thiên Y. Lý Mặc bị đẩy ra ngoài, lúc người kia đến Bạc Thiên Y lại ngăn Lý Mặc đi tìm Bạc Hạc Hiên.

“Cha tôi tính khí như thế nào anh cũng biết mà, ông ta bây giờ muốn gặp tôi, nếu không gặp được sẽ không chịu từ bỏ ý định.”

“Đừng đi làm phiền anh trai, lần này quay về nhà sắc mặt anh ấy không được bình thường, cứ đến tối lại khoá của phòng mình lại.”

“Để anh tôi nghỉ ngơi đi.”

Trước khi đi Bạc Thiên Y dặn dò Lý Mặc: “Bên phía cha tôi chắc tìm tôi để nói chuyện bình thường thôi, ông ta bận rộn sẽ không giữ tôi lại lâu đâu.”

“Anh giữ chân anh tôi lại, đừng để anh ấy chạy đi tìm tôi.”

Giữa Bạc Hạc Hiên và cha Bạc có mâu thuẫn với nhau, đến cả Bạc Thiên Y cũng cảm thấy sợ hãi.

“Tôi mà giữ chân được anh ta.” Lý Mặc nói câu thật lòng.

Bạc Thiên Y lại thấy đau đầu: “Không giữ nổi thì tìm chị dâu tôi tới giúp, còn cần tôi dạy anh đấy?”

Cô còn định nói gì nữa nhưng người của cha Bạc đã vội vã giục cô.

“Điện hạ, nên đi thôi.”

Bạc Thiên Y lạnh mặt, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lý Mặc, rồi mới quay ra nói với người kia: “Đi thôi.”

“Đợi chút!” Lý Mặc gọi Bạc Thiên Y lại, đột nhiên quỳ xuống chỉnh lại ống quần cho cô, sau đó nhét vào tay cô một hộp kẹo nhỏ.

Bạc Thiên Y nhìn anh, mặt không biến sắc.

Lý Mặc cười mỉm: “Tâm tình không tốt thì ăn một viên kẹo, một ngày hai viên, đừng quên.”

Giây phút này Bạc Thiên Y hình như hiểu ra gì đó, cắn chặt răng.

Lý Mặc lùi lại đằng sau.

Bạc Thiên Y không cho mấy người kia đụng vào người, cô tự mình lăn xe đi, sau đó khó khăn ngồi lên ghế đằng sau.

Những kẻ kia lặng lẽ đứng nhìn cô, trên mặt mang một nụ cười giả tạo.

Sau khi lên xe Bạc Thiên Y vẫn nhìn chằm chằm Lý Mặc, như muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt anh, nhưng Lý Mặc vẫn luôn cúi đầu. Cửa số xe được đóng lại, chiếc xe cũng từ từ chạy ra khỏi trang viên.

Bạc Thiên Y nắm chặt hộp kẹo trong tay, giống như cô đang cầm một khối sắt nóng đỏ đốt cháy từ lòng bàn tay lên đến tim, làm cho con tim cô vừa hoang mang lại vừa run rẩy. Người ngoài luôn nói Bạc Thiên Y là kẻ đa mưu quỷ quyệt.

Nhưng chỉ một câu này của Lý Mặc, làm cho Bạc Thiên Y nhớ tới những lần uống thuốc, uống xong sẽ lại ăn thêm một viên kẹo chua ê cả răng. Kẹo này……thật ra mới chính là thuốc đúng chứ!

Nhưng nếu là thuốc, thì sao lại phải cẩn thận đến mức không muốn để cô biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play