“Thảo nào, ông chủ của tôi không theo mọi người à?”

Mặt Khương Mạn không đổi sắc bắt đầu nói dối: “Anh ấy không phải tham gia vào dự án phim mới rồi còn gì?”

Advertisement

Cố Trầm sững sờ một lúc mới gật đầu: “Theo như trí nhớ của tôi, gần đây tôi bắt đầu nghỉ cuối năm, cho nên quên hết công việc rồi.”

“Đúng vậy.” Khương Mạn cười híp cả mắt: “Vừa rồi tôi lừa anh đấy.”

Cố Trầm: “……”

Advertisement

“Thoải mái đi, đi ăn thôi, tôi mời.”

Khương Mạn không hỏi nữa, đi nhanh về phía trước ánh mắt lại trầm xuống.

Cố Trầm xoa lông mày….bọn tư bản chết tiệt này lại náo loạn cái gì với nhau vậy? hình như bản thân lúc nãy không tự tin bán đứng ông chủ?

Bầu không khí của bữa ăn này có chút kỳ lạ, sắc mặt của Khương Mạn vẫn rất bình thường nhưng lại làm cho những người khác không yên lòng.

Trong lúc ăn cơm Cố Trầm lén gọi điện cho Bạc Hạc Hiên vài lần, nhưng điện thoại đã tắt máy. Hỏi những người ở phòng đại diện thì chả ai biết Bạc Hạc Hiên đi đâu.

Người đàn ông này lại chơi trò biến mất!

Sau khi ăn xong cơm, Khương Mạn đưa người đi mất, không cho Cố Trầm cơ hội mở mồm nói đỡ cho ông chủ nhà mình.

“Xong rồi……” Cố đại trợ lý bắt đầu lần chuỗi hạt trên cổ tay. Anh cảm nhận tiền thưởng cuối năm của mình hình như đều bay mất rồi.

Tên tư bản hại người!! hai người cãi nhau sao lại liên quan đến kẻ vô tội này!

……

“Tôi gọi xe tới đón, cô không cần chở tôi đâu.” Tôn Đại Ngọc nói, ánh mắt thâm ý nhìn Khương Mạn: “Mau đi làm chuyện quan trọng đi.”

“Đại Ngọc trưởng thành rồi, đã biết hiểu lòng người khác.” Khương Mạn nói theo kiểu tán thưởng.

Tôn Đại Ngọc trợn mắt nhìn cô, đã đến mức này rồi vẫn còn không quên trêu chọc người ta! Khương đáng ghét!

“Muốn tôi tiết lộ lịch sử đen tối của cô đúng không?”

Khương Mạn xì một tiếng, “Xin lỗi thì xin lỗi, sợ quá.”

Hai người đùa nhau xong đợi xe của Tôn Hiểu Hiểu tới, Khương Mạn tiễn cô lên xe xong, rồi để Tôn Hiểu Hiểu giục mãi cô mới lái xe đưa Arthur đi.

“Thím ơi, chú Hiên không dám đi ngoại tình đâu.” Arthur lo lắng giải thích.

“Ừ.”

“Chú ấy nói dối chắc chắn vì có chuyện, không muốn làm thím lo lắng.”

“Ừ.”

“Thím đừng đá chú ấy nhé?”

Khương Mạn phụt cười thành tiếng, nhìn bộ dạng của Arthur, kéo tai cậu bé qua cái mũ pikachu: “Ông quản gia.”

“Yên tâm.” Ánh mắt Khương Mạn u ám: “Đá anh ta thì lợi cho anh ta quá, tìm được người rồi tính sau.”

Arthur thở dài một hơi, tạm thời yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play