Trừ phi, sự thật về mấy viên kẹo này tàn nhẫn tới mức cô không thể chấp nhận được, thậm chí sẽ từ chối dùng nó. Mà trên thế giới này, chỉ có một người mới làm vậy – Bạc Hạc Hiên!
Lại nhớ tới lần này quay về nhà sắc mặt tái nhợt của Bạc Hạc Hiên, Bạc Thiên Y lại càng bất an…..
Lúc này Lý Mặc cũng nhận được điện thoại của Khương Mạn.
Advertisement
“Chào anh, tôi tìm Bạc Hạc Hiên.”
Ngoài vườn hoa của trang viên Thiên Cổ, Lý Mặc đứng đợi Khương Mạn mà lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Anh ta biết đêm qua Bạc Hạc Hiên đã đi đến tầng hầm rồi tự khóa mình ở trong. Lý Mặc cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng có hỏi cũng không biết được kết quả.
Advertisement
Khương Mạn gọi điện đến chỉ nói có vào câu mà làm cả người Lý Mặc phát run.
“Tôi tìm Bạc Hạc Hiên.”
“Tôi không cần biết anh ta đang làm cái gì, chỉ cần biết anh ta có an toàn hay không.”
“Sức khoẻ của anh ấy, có vấn đề gì không?”
Giọng Lý Mặc lúc đó cũng phát run: “Bạc tổng ở trong trang viên, nhưng sức khỏe……Tôi không chắc lắm.”
“Anh ấy nhốt mình lại.”
Khương Mạn chỉ nói đúng hai từ: “Địa chỉ.”
……
Lý Mặc không biết bao lâu nữa Khương Mạn mới tới, nhưng anh ta không thể khống chế sự sợ hãi của bản thân mình.
Loại thuốc kia……
Khẳng định nguyên nhân là do thuốc!!
Tiếng động cơ xe gầm rú như xé toạc màn đêm, Lý Mặc ngơ ngác nhìn hai cái chấm đèn pha sáng trên con đường ngoằn ngoèo. Giống như đôi mắt của con dã thú thép đang lao tới con mồi. Trang viên Thiên Cổ nằm ở lưng chừng núi, và có con đường núi dài quanh co dẫn vào.
Trong màn đêm, muốn lái xe tới đây người bình thường đều phải giảm tốc độ đi cực chậm. Nhưng chiếc xe này lại không ngừng tăng tốc, lúc vào khúc cua cũng không thèm giảm tốc chút nào, thậm chí còn nghe được tiếng lốp xe ma sát với mặt đường.
Không lâu sau, một chiếc Maserati đỏ dừng trước mặt Lý Mặc. Một người phụ nữ bước xuống xe, vẻ mặt bình thường như không có gì, khó ai có thể tin được cô vừa lái một chiếc xe lao đi trong đêm như không sợ chết.
Mới qua bao lâu mà Khương Mạn đã tới được đây rồi?
Lý Mặc gạt sự kinh ngạc sang một bên, cũng không nhiều lời: “Cô Khương, xin theo tôi.”
Khương Mạn gật đầu, đi theo Lý Mặc. Giờ phút này cô chả có tâm tình để quan sát trang viên này lộng lẫy tới mức nào.
“Bạc tổng gần đây chỉ ở trong trang viên, buổi sáng anh ấy sẽ xử lý việc của tập đoàn, nhìn không thấy có vấn đề gì, nhưng cứ đến tối là lại tự nhốt mình trong phòng.”
Khương Mạn cau mày: “Tình hình của anh ấy còn ai biết không?”
“Chỉ có tôi.” Lý Mặc trầm giọng nói: “Tiểu Bạc tổng sức khỏe gần đây cũng không được tốt, thường ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Em ấy đâu rồi?”
“Không ở đây, cha cô ấy phái người tới đón cô ấy đi rồi.” Lý Mặc dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Lúc đi tiểu Bạc tổng còn giấu không cho Bạc tổng biết, cha con bọn họ quan hệ không được hoà hợp lắm.”
“Đợi tôi xác nhận tình hình của Bạc Hạc Hiên rồi nói tiếp.”
Khương Mạn theo Lý Mặc tới tầng hầm, sau khi nhìn thấy cánh cửa được đóng chặt, lòng cii lại thấy khó chịu.
“Chỉ có thể mở cửa bằng con ngươi.” Lý Mặc cũng bất lực, đến cả Bạc Thiên Y cũng không có quyền mở cửa.
Ngoài Bạc Hạc Hiên ra, không ai có thể mở được cánh cửa này.
Lý Mặc do dự: “Hay đợi tới ngày mai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT