Mạnh Quân nghe Đinh Đinh lẩm bẩm, trong mắt lóe lên một tia sáng, cô ấy nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Thật hi vọng là một ngày nào đó tôi có thể giống như chị Khương vậy ……”
……
Sau khi Tôn Hiểu Hiểu diễn xong, Khương Mạn liền dắt cô ấy đi ăn.
Advertisement
Sau khi lên xe, Khương Mạn tiện tay dúi vào tay cô ấy một túi quà.
“Cái gì vậy?”
Advertisement
“Quà đó, không phải cô cứ nhắc suốt đó sao? Không cần à? Thế thì trả cho tôi.”
Không đợi Khương Mạn cướp về, Tôn Hiểu Hiểu đã mở túi quà ra rồi, không ngờ bên trong lại là chiếc túi xách phiên bản giới hạn mà lần trước cô ấy tùy tiện nhắc tới.
“Cô thật sự mua rồi đấy à? Mẫu này là bản giới hạn đó, cả thế giới cũng chỉ có vài cái thôi!”
“Nghe có vẻ đắt nhỉ.” Khương Mạn thắc mắc.
“Cô mua mà cô không biết nó bao nhiêu tiền sao?”
Khương Mạn đương nhiên là không biết rồi, cô ra ngoài lại không mang ví, cái này là anh hai mua hộ.
“Xem chừng là tôi lỗ rồi, thôi cô trả lại đây.”
Tôn Đại Ngọc vỗ bộp một cái vào cái móng vuốt của cô, ôm khư khư bảo vệ chiếc túi mới của mình, “Đã làm bà chủ rồi mà còn keo kiệt như vậy, sao cô không keo kiệt đến chết luôn đi!”
Arthur nghe hai người họ đấu khẩu, trong lòng càng lo lắng hơn.
Tình địch này đầy vẻ uy hiếp, thím lại còn mua túi xách cho cô ấy, đúng thật là chịu chi!
Chú Bạc vô dụng, đừng nói tới túi xách bản giới hạn, đoán chừng ngay cả cái túi vải bố còn chưa từng mua nữa là.
Arthur: “Haizzz……”
Địa điểm ăn cơm là một quán ăn gia đình, vừa đúng bữa cơm, khách khứa rất đông, đậu xe còn phải mất thêm một lúc.
Sau khi Khương Mạn đậu xe xong, vừa bước xuống, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.
“Ăn cơm ở chỗ này cảm giác sẽ rất đắt ……”
Tôn Hiểu Hiểu cũng nghe thấy, sau khi nhìn qua nơi phát ra âm thanh, bất ngờ nói: “Khương đáng ghét, kia không phải là trợ lý nhỏ của cô, Lộ Lộ đó sao? Cô ấy đi hẹn hò à? Người đàn ông bên cạnh.... hả? Sao lại là anh ta?”
Lộ Lộ hôm nay trang điểm rất xinh đẹp, người đàn ông bên cạnh cô ấy, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, nụ cười giả tạo thường ngày lúc này cũng có mấy phần chân thành.
Đôi mắt sau cặp kính cũng bớt đi mấy phần gian trá.
Vậy mà lại là……
“Cố Trầm?” Tôn Hiểu Hiểu buồn bực: “Không phải cô nói Bạc ảnh đế có việc phải đi công tác rồi sao? Anh ta đi tham gia hoạt động mà người đại diện không đi theo à?”
“Đúng vậy.” Khương Mạn nheo đôi mắt xinh đẹp: “Thế giới này thật nhỏ bé, người đại diện Cố trốn việc lười làm lại để tôi bắt được quả tang.”
Cố Trầm không ngờ tới, bản thân chỉ định đi ăn cơm thế nào lại gặp được vợ của ông chủ. Lộ Lộ mặt mày mừng rỡ, giống như bản thân tìm được chỗ an toàn.
“Không làm phiền hai người chứ?” Khương Mạn cười hỏi.
Lộ Lộ vội vã lắc đầu: “Chị Mạn đừng hiểu nhầm, em không cẩn thận đâm vào xe anh Cố Trầm, cho nên mời anh ấy đi ăn……”
Cố Trầm khụ một tiếng, Lộ Lộ bỗng chốc im lặng.
Khương Mạn ồ một tiếng thật dài, quay qua nhìn Tôn Đại Ngọc, hai người không nói cũng hiểu cùng nhau nở nụ cười.
Cố Trầm đẩy gọng kính, mặt lại nở nụ cười giả tạo: “Cô Khương đi thăm cô Tôn à? còn có cả Arthur nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT