*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu không phải vì cô ta và Bạc Hạc Hiên ở bên nhau rồi, không phải vì cô ta và anh trai của cô ta đap đổ nhà cả họ Khương, thì bản thân ông ta cũng không bị đạp đổ nhanh đến như vậy!!!    

Khương Mạn không thèm nhìn ông ta lấy một cái, nói với Thập Tam: “Cái mồm thằng nhãi này phun ra toàn là phân, mau đưa hắn vào nhà vệ sinh súc miệng đi.”    

“Nước trong bồn cầu là được rồi, đỡ làm ô nhiễm nguồn tài nguyên nước.”   

Bạc Ngọc mở mồm muốn chửi, Khương Mạn chợt nhớ tới điều gì đó, bước tới trươc mặt hắn ta, dứt khoát ra tay.    

Rắc một tiếng.  



Trực tiếp bẻ lệch khớp hàm của Bạc Ngọc.  

Tiếng hét của hắn đã biến thành tiếng kêu khóc, nước mắt ào ào rớt xuống.    

Đám người Lão Ưng nhìn Khương Mạn một cái, hô hấp đều trở nên khó khăn.    



Bà chủ mạnh tay thật.  

Khương Mạn cười híp mắt: “Quên nói với cậu, tính khí tôi không được tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy cái loại người không ra người, ngợm không ra ngợm như cậu, nhìn là ngứa tay.”    

Nói xong, cô xua tay, Bạc Ngọc bị Thập Tam và Thập Thất đưa vào nhà vệ sinh súc miệng.    

Lão Ưng ở bên cạnh rất biết nhìn sắc mặt, lập tức lấy một tờ khăn giấy đưa qua.    

Sau khi Khương Mạn nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.    

Lão Ưng liền cười ngốc nghếch.  

Những người khác nhìn anh ta với con mắt hâm mộ và ghen tị, được lắm Lão Ưng, ân cần phục vụ nhanh thế, không cho bọn tôi chút cơ hội phát huy nào cả!   

Khương Mạn lau sạch tay xong, chậm rãi đi tới bên cạnh Bạc Khôn, nghiêng đầu híp mắt nhìn ông ta:    

“Cảnh khóc này của ngài Bạc Khôn có chút thiếu sự bùng nổ, năng lực đọc lời thoại cũng không ổn, tôi cảm thấy ngài có chút vấn đề về phương diện nhập vai, hai là do cảm xúc chưa đủ chân thật.”    

Bạc Khôn khóe miệng co rút.  

Khương Mạn cười đến là chân thành: “May mà ở phương diện dạy người ta diễn cảnh khóc này tôi cũng khá là có tay nghề, ngài Bạc Khôn đây có muốn thử không?”   

“Không……Khụ……”  

Bạc Khôn còn chưa nói xong, Khương Mạn đã thụi một cú vào bụng ông ta.  

Bạc Khôn bị đánh, cả người co lại thành con tôm, hai chân nhấc lên khỏi mặt đất, cả người ngã nhào xuống, liên tục nôn khan.    

Ruột gan phèo phổi trong người như bị đánh vỡ cả, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra.    

Khương Mạn chế giễu nhìn ông ta, cười sáng lạn: “Ừm, cảnh khóc này diễn chân thực biết bao.”    

Bạc Hạc Hiên là con trai của Bạc Khôn, anh có thể dựa vào pháp luật mà tống Bạc Khôn vào tù. Nhưng ra tay đánh cha ruột mình thì dễ bị người ta chê trách.  

Tuy rằng Bạc Hạc Hiên căn bản cũng chẳng để bụng những chuyện này, Khương Mạn để bụng.  

Cô chính là muốn trút giận thay cho Bạc Hạc Hiên!  

Người đàn ông mà cô nâng niu trong lòng, Bạc Hạc Hiên nhà tôi là một đứa trẻ tốt như thế, Bạc Khôn ông là cái thá gì mà đám đối xử với anh ấy như vậy?    

“Thật là bẩn thỉu, già đầu rồi mà khóc khó coi thế.”    

Khương Mạn túm lấy cổ áo ông ta lôi lên, kéo tai ông ta.   

“Khóc quá xấu! Khóc lại!”  

Bốp  

“Khóc quá xấu! Khóc lại!”  

Bốp  

“Bảo ông diễn cảnh khóc, không bảo ông khóc tang! Làm lại!”    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play