Ban đầu khi giết vợ, hại con gái ruột của mình bị tàn phế, hại con trai ruột của mình, sao không thấy một chút do dự và hối hận nào?  

Tại đầu cầu thang đột nhiên truyền tới một tiêng hét.  

“Cha!!”    

Tiếng khóc của Bạc Khôn chợt tắt, hoảng hốt và kinh hãi ngẩng đầu lên.    



Đập thẳng vào mắt là một màn hết sức kinh hoàng.  

Bạc Ngọc giống như một con gà đã vặt lông, bị người ta áp giải xuống lầu, cái thân hình gầy gò như một con khỉ chẳng có gì đáng để nhìn, đặc biệt là đôi chân kia, thật là nhìn thôi cũng thấy cay mắt.   



“Ngọc, Bạc Ngọc……”  

Thập Tam, Thập Thất buông tay, Bạc Ngọc xông xuống lầu, dáng vẻ kích động kia giống như muốn lao vào vòng tay của cha mà ôm nhau khóc lóc.    

Sau đó,  cái tên óc lợn này quả nhiên là không khiến người ta thất vọng.    

Bạc Ngọc xông tới trước mặt Bạc Khôn liền bắt đầu gào mồm lên, khuôn mặt nữ tính đỏ lên, mang theo vẻ cay nghiệt và ác độc.    

“Cha điên rồi sao? Cha quỳ xuống làm gì?”    

“Người của cha đâu? Mau gọi bọn họ vào đây, Bạc Hạc Hiên lại dám sai con đàn bà của anh ta tới sỉ nhục con!!”    

“Anh ta dám nhốt con lâu như vậy, con muốn tống cổ anh ta vào tù!! Con muốn giết anh ta!!”    

Mọi người nhìn hắn ta giống như nhìn một thằng hề đang nhảy nhót.  

Tay của Bạc Khôn đang run lên, đứng dậy túm lấy hắn ta, muốn cởi áo xuống mặc cho Bạc Ngọc: “Con im ngay, nói năng linh tinh gì đấy.”    

“Con không mặc!!” Bạc Ngọc giống như một thằng nhãi điên khùng: “Mau bảo người của cha vào đây đi, con muốn lột sạch đồ của Bạc Hạc Hiên và con đàn bà đê tiện của anh ta rồi lôi ra đường diễu phố!!”  

Bạc Khôn muốn tăng xông rồi,  “Bạc Ngọc, con câm miệng lại!”  

“Đó là anh trai con!!”  

Bạc Ngọc sững sờ, giống như nghe được một câu chuyện vô cùng nực cười nào đó.  

“Cha uống thuốc đến lú lẫn rồi à? Rõ ràng là cha suốt ngày nói Bạc Hạc Hiên là thứ phế vật, mang dòng máu dơ bẩn, không xứng làm anh trai con cơ mà!”    

Bạc Ngọc sa sầm mặt nói: “Con là vương tử, người thừa kế của Đế Quốc, huyết mạch cao quý hơn anh ta không biết bao nhiêu lần!”    

“Ồ, ra là vậy à.”    

Một giọng nói âm u của người phụ nữ từ phía sau vang lên, “Thập Tam, Thập Thất.”  

Hai người không nói lời nào, lập tức đi lên bắt giữ Bạc Ngọc.  

“Các người muốn làm gì? A!!!!Cha mau cho người của cha vào đây đi!!!”    

Bạc Khôn làm chó gì có người nào!  

Ông ta kinh hãi nhìn người con gái đang đi chầm chậm từ trên cầu thang xuống.    

“Là……là cô……”  

Khương Mạn……  

Đại tiểu thư nhà Lancelot.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play