Bạc Khôn bị đánh tới mức mất hết liêm sỉ, Bạc Ngọc sau khi uống no nước trong thùng thì cũng được vớt ra.   

Khương Mạn khoanh chân ngồi trên sofa xem tài liệu trong tay, một là tài liệu liên quan tới những cáo buộc tội của Bạc Khôn, còn một cái là về Bạc Ngọc.   

“Nghiện cờ bạc, thằng ranh này cũng thật là đặc sắc.”  

“Còn về phần hoàng……”  



Khương Mạn không muốn nhìn hết phần tài liệu cáo buộc này nữa, “Vậy mà còn có cả đàn ông?”  

Cô ấy quay ra nhìn Bạc Ngọc: “Cậu thật sự chơi không chọn.”  



Cô ấy vứt tập tài liệu sang bên, quay ra nói với Bạc Hạc Hiên: “Thứ cặn bã thế này sao không sớm chút nhốt vào tù. Để thêm hai năm nữa em sợ đến mấy bà già 80 tuổi cũng chả tha đâu!”  

Bạc Ngọc cái thứ rác rưởi, cuộc sống cá nhân loạn thành một đống, chả kém mấy tên cặn bã của giới giải trí, quan trọng là nếu thằng nhãi này tự nguyện giao dịch tiền bạc đôi bên thì thôi cũng tạm, đây nó còn chơi quỵt!  

Lừa tình lừa tiền!  

Còn có vài lần đối phương không tình nguyện, sau đó có xảy ra chút chuyện liền bị Bạc Ngọc dùng tiền bịt mồm.   

“Anh ơi em sai rồi, em biết sai rồi……”  

Bạc Ngọc bây giờ thật sự rất sợ hãi: “Chị dâu là em mắt mù không thấy Thái Sơn, anh chị bỏ qua cho em……”  

Biểu tình trên mặt của Bạc Hạc Hiên không chút thay đổi, Bạc Ngọc dựa sát vào người liền bị anh đá ra xa. Bạc Khôn cũng xum xoe nịnh bợ, còn chưa đợi ông ta mở miệng.   

Bạc Hạc Hiên đã lạnh giọng nói: “Khương Nguỵ Viễn cầm thứ gì trong tay?”  

Bạc Không sững sờ, ánh mắt có chút hoảng loạn.   

“Tôi không có lòng kiên nhẫn đâu,” Bạc Hạc Hiên không chút biểu cảm nhìn lại ông: “Hoặc là trả lời, hoặc là tôi tiễn Bạc Ngọc đi chết.”  

“Nó……nó có gây ra một số chuyện, nhưng đâu tới mức chết.” giọng Bạc Khôn phát run.   

“Nực cười, ông đem pháp luật ra nói với tôi?” Khương Mạn cười thành tiếng: “Thật là châm biếm, lúc ông hại chết vợ mình, hại em chồng tôi mất đôi chân sao không nói đến pháp luật, bây giờ lại nhắc làm gì?”  

Chân Khương Mạn đá lên ngực ông ta một cái.   

Sau khi đá xong cô a một tiếng, “Không đúng, tôi không nên đá ông!”  

“Đưa Bạc Ngọc lên lầu, chặt chân nó!” Khương Mạn biểu tình nghiêm túc: “Không phải thương con trai sao? Vậy tôi để ông càng đau lòng!”  

Thập Tam và Thập Thất lập tức tới kéo người đi.   

Bạc Khôn muốn giữ người lại mà không giữ được: “Đừng! Tôi nói, tôi nói hết! đừng hại Bạc Ngọc!”  

“Hạc Hiên cha sai rồi, cha thật sự biết sai rồi!”  

“Cha xin lỗi con, xin lỗi mẹ con, xin lỗi Thiên Y!”  

“Cha nhận lỗi! là cha hại chết mẹ con, cha là loại ma quỷ!”  

Biểu cảm của Bạc Hạc Hiên cực kỳ chán ghét.  

“Còn lắm lời?” Khương Mạn đưa tay ra hiệu.   

Bạc Khôn vội vã nói: “Nói, tôi nói! Là bà ngoại! là bà ngoại các con!!”  

Bạc Hạc Hiên mở to hai mắt: “Ông nói cái gì?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play