*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khí thế của Dương Tiểu Tuyết quá mạnh mẽ, người trợ lý đó không dám nói lời nào, chỉ có thể hậm hực bỏ đi.  

Trợ lý còn lại tên là Đoá Đoá, nhưng cô ấy đã ở bên cạnh Dương Tiểu Tuyết mấy năm nay rồi, thấy vậy liền xin lỗi: "Chị, thật xin lỗi, em đã không quản lý tốt cậu ta."  

"Vấn đề của cậu ta thì có liên quan gì đến em. Người trưởng thành rồi mà không quản lý tốt cái miệng của mình."  



Vẻ mặt Dương Tiểu Tuyết chán ghét, liếc nhìn ba anh em Khương Mạn, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, mím môi nói với Đoá Đoá và giám đốc âm nhạc của mình:  

"Bất kể thế giới bên ngoài hỏi điều gì, các người cũng không được phép nói một điều gì về bài hát này!"  



Dương Tiểu Tuyết cực kỳ nghiêm túc, hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi hy vọng các người sẽ có sự tôn trọng cơ bản nhất đối với nơi này."  

"Trên thế giới này không có ma quỷ, ngay cả có đi chăng nữa, đó cũng chỉ là sự tồn tại mà người sống nhớ nhung mà thôi."  

"Họ không có gì đáng sợ."  

Buổi quay MV diễn ra tốt hơn mong đợi.  

Sự thất thường của ba anh em cũng không kéo dài được bao lâu, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, bọn họ nhanh chóng bước vào trạng thái làm việc.  

Ở hiện trường luôn bật beat của "Bữa tối cuối cùng", mặc dù chỉ có giai điệu, không có giọng hát, nhưng nó vẫn làm cho mọi người xúc động.  

MV do chính Khương Vân Sênh quay, camera quay từ khu rừng sồi trắng bên ngoài Andosburg, sau đó quay đến vào lối vào của lâu đài.  

Các diễn viên lần lượt bước vào, khách mời mặc vest và váy lễ phục bước vào. Bữa tiệc linh đình, ánh đèn nhấp nháy, mọi người đều đang rất tận hưởng niềm vui.  

Elijah đứng bên ngoài máy quay, nhìn Khương Mạn tay trong tay với Bạc Hạc Hiên bước xuống cầu thang.  

Nhìn hai người bọn họ nhảy trên sàn nhảy.  

Nhìn vào camera, "người đàn ông" đóng vai Khương Nghiệp Thành bước vào.  

Đột nhiên, tiếng súng vang lên! Tiếng la hét vang lên khắp nơi.  

Elijah sững sờ như thể bản thân bị kéo trở lại đêm ác mộng của 20 năm trước, linh hồn bị lôi kéo điên cuồng giữa thực tại và ký ức.  

Chợt có ai đó vỗ vào ông ta từ phía sau.  

Elijah định thần lại, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Khương Tử Mặc, cố gượng cười: "Baby Nine, sao vậy?"  

Khương Tử Mặc đưa điện thoại quá: "Anh cả gọi điện thoại, anh ấy tìm chú."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play