"Hoan nghênh cô gái xinh đẹp."  

Sau khi chào hỏi vài câu, Dương Tiểu Tuyết và Khương Tử Mặc đã đến phòng làm nhạc của anh ta. Về mặt nghề nghiệp, chị Dương cũng là một người rất tâm huyết.  

Khương Vân Sênh cũng đi làm việc của mình rồi. Phía Andosburg cần phải bố trí lại giống cảnh tượng trong quá khứ nên anh ta phải đích thân tới đó.  



Elijah cũng qua đó giúp đỡ, so với Khương Vân Sênh thì ông ta có trí nhớ sâu sắc hơn, dù sao lúc đó anh ta mới chỉ là một đứa trẻ.  

Mọi người đều bận rộn với công việc của riêng mình.  

Cuối cùng đã đến ngày quay.  



Andosburg đã đóng cửa từ lâu nay được mở ra, tất cả mọi thứ đều được trang trí y như bữa tiệc tối 20 năm trước.  

Khi Khương Mạn mặc lễ phục cùng Bạc Hạc Hiên bước ra.  

Elijah như đóng băng tại chỗ.  

Khương Mạn không giống mẹ mình - Melansha, nhưng vào lúc này, lông mày và đôi mắt của cô trông rất giống.  

Elijah như nhìn thấy một cô gái đang đưa tay về phía mình trong con hẻm lúc trời mưa năm đó.  

"Sasha..."  

Hiện trường có một sự nghiêm trọng đến nghẹt thở.  

Khương Mạn hít sâu một hơi, Bạc Hạc Hiên nắm chặt tay cô, anh có thể cảm giác được tay cô đang run rẩy, cô lắc đầu nói: "Em không sao."  

Khương Vân Sênh đột nhiên rời khỏi sảnh bữa tiệc: "Thực xin lỗi, anh phải ra ngoài hít thở một chút."  

Khương Tử Mặc đứng trong góc, đeo tai nghe, cách ly mình trong thế giới âm nhạc, mím môi, sắc mặt tái nhợt.  

Nhóm diễn xung quanh có một chút bối rối, nhưng may mắn thay người trong đoàn đội của Khương Vân Sênh đã duy trì trật tự hiện trường.  

Dương Tiểu Tuyết đã xem qua lời bài hát "Bữa tối cuối cùng". Bài hát này giống như kể về một câu chuyện đã từng thực sự xảy ra. Từng câu từng chữ đều vô cùng đẫm máu.  

Đó là lời tố cáo! Đó là vừa khóc vừa kể!!  

Sau khi nhìn thấy phản ứng bất thường của anh em nhà họ Khương, vẻ mặt của Dương Tiểu Tuyết cũng có chút thay đổi.  

Cô ấy cảm thấy rằng mọi thứ trong bài hát mà Khương Tử Mặc viết đã thực sự từng xảy...  

Trợ lý thì thầm: "Chị Dương, mấy ngày nay em nghe người giúp việc trong lâu đài nói rằng có vẻ như cha mẹ của bọn họ đã bị bắn chết."  

"Nơi mà chúng ta quay hôm nay chính là hiện trường vụ tai nạn năm đó."  

"Nơi này còn được người dân địa phương gọi là lâu đài âm hồn... Em cảm thấy nơi này, chị nghĩ liệu nó sẽ..."  

“Câm miệng.” Dương Tiểu Tuyết lạnh lùng nhìn người đang nói: “Anh về đi, về công ty nhận ba tháng tiền lương rồi tìm việc khác đi.”  

Sắc mặt trợ lý thay đổi, không biết mình đã nói sai điều gì.  

Rõ ràng đây là sự thật mà..  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play