Đầu dây bên kia không có chút âm thanh nào.  

Đợi khi Elijah châm xì gà và thở ra một hơi khói, Khương Lệ Sính  ở đầu dây bên kia mới nói: "Tại sao lại theo qua đó,chú bị sao vậy?"  

Elijah nhếch mép cười, trên khuôn mặt điển trai, đôi mắt xanh nheo lại: "Ody, sau khi trưởng thành càng ngày cháu càng không đáng yêu nữa rồi."  



Ở Hoa Quốc.  

Khương Lệ Sính vừa trở về biệt thự, Khương Nhuệ Trạch mặc một chiếc áo ba lỗ, đeo tạp dề, đầu quấn khăn đang cầm thìa đứng bên cạnh bếp.  



Khương Lệ Sính liếc nhìn chất lỏng đang đen sủi bọt ùng ục trong chảo, mũi như muốn nổ tung, không ngửi ra đây cụ thể là mùi gì.  

Ở đầu dây bên kia, Elijah vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt.  

Khương Lệ Sính kéo cà vạt, lấy từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu rồi tự rót cho mình một ly.  

Anh ta đợi cho đến khi đầu dây bên kia lầm bẩm được một rồi,  anh ta mới nói: "Elijah."  

"Phải gọi là chú!! Thằng quỷ này không đáng yêu chút nào!"  

Khương Lệ Sính lắc lắc ly rượu, đôi mắt màu hổ phách gần giống màu rượu, anh ta trầm giọng nói: "Năm đó không phải do lỗi của chú, chú đừng tự hành hạ bản thân nữa, chú Elijah."  

Elijah cầm điện thoại, chết lặng tại chỗ.  

Giọng của Khương Lệ Sính chậm rãi truyền đến: "Nếu không có chú, bốn anh em chúng cháu đã chết từ lâu rồi."  

"Nhà cháy, người chết, nhưng tình yêu thực sự thì mãi mãi tồn tại."  

"Mẹ, mẹ cháu chưa từng rời khỏi thế giới này, đúng không?"  

Elijah bật cười thành tiếng, sau đó là gào khóc. Một người đàn ông cao 1,9 mét khóc lóc như một đứa trẻ.  

Ở đầu dây bên kia, Khương Lệ Sính thở dài: "Tại sao lại khóc nhè nữa vậy, Elijah..."  

"Phải gọi ta là chú! Hu hu, thằng nhóc đáng ghét!"  

"Vâng, ông chú khóc nhè."  

Khương Nhuệ Trạch từ phòng bếp đi tới, cau mày: "Elijah lại bắt đầu khóc rồi à? Tại sao ngày nào chú ấy cũng khóc vậy, không có chút bản lĩnh đàn ông nào."  

Trên điện thoại vang lên tiếng mắng mỏ bằng tiếng phương Tây xen lẫn tiếng Đế Quốc: "Khương Nhuệ Trạch! Nicklaus! Thằng nhóc xấu xa còn hơn anh cả cháu! Một tên ngốc mười tuổi mà vẫn tè dầm!"  

Khương Nhuệ Trạch đang cầm thìa cảm thấy nóng ran.  

Anh ta chạy đến và hét vào điện thoại: "Elijah, người đàn ông ẻo lả, hơn 40 tuổi rồi mà còn suốt ngày khóc nhè, chú cứ đợi đấy!"  

"Cháu sẽ lập tức về Lancelot tìm chú, cháu nhất định phải sống mái với chú một phen... a!"  

Khương Nhuệ Trạch bị Khương Lệ Sính đá một cái. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play