*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ha ha ha ha!”  

Cô cười lớn, “Tôi nghĩ cô điên rồi! Khương Mạn mà giúp cô? Còn trả tiền bồi thường hộ cô?”  

“Cô biết là bao nhiêu không? Năm mươi triệu tệ! có bán cả người cô đi cũng chả đang giá đấy!”  

Từ Tiểu Mạn định mở mồm nói tự nhiên im bặt. An Kỳ cũng nghe thấy tiếng động ở đằng sau lưng. Mấy cô gái trong nhóm cũng biết hai người đang cãi nhau nhưng lại không hiểu tiếng Đế Quốc, cho nên bỏ về phòng mình không muốn xuất hiện.  



An Kỳ còn đang tưởng là thành viên trong nhóm, đang muốn làm bẽ mặt Từ Tiểu Mạn thì đột nhiên giọng nói lạnh lùng lười biếng của phụ nữ vang lên.  

“Cô có đáng năm mươi triệu tệ hay không thì tôi không biết, nhưng Từ Tiểu Mạn ở chỗ tôi sẽ đang 100 triệu.”  



Khương Mạn.  

An Kỳ không dám tin người đứng sau mình vậy mà lại là Khương Mạn.   

Trong mồm Khương Mạn còn đang ngậm một cây kẹo mút, chiếc áo khoác dài màu be đơn giản kết hợp với áo phông trắng đóng thùng và quần jean cạp cao.   

Cái đầu đinh làm tăng thêm độ sắc sảo trên khuôn mặt, cùng với một vẻ đẹp theo kiểu hoang dã giống như một con dao có thể giết người. Đặc biệt bây giờ mặt cô còn mang vẻ trêu tức đối phương.   

Chị Lam cầm điện thoại, camera đã được mở, không biết đã quay được bao nhiêu.   

“Cô Khương.” Mắt Từ Tiểu Mạn phát sáng, giống như con mèo nhỏ đang xù lông đột nhiên thấy chủ nó.   

“Cửa không đóng nên tôi vào.” Khương Mạn nhìn cô gật đầu, “Đã dọn đồ xong chưa?”  

“Xong rồi ạ.”  

“Đi thôi.”  

Từ Tiểu Mạn không thèm nhìn An Kỳ nữa, mặt đỏ ửng vui vẻ đi theo, chả sợ đi cà nhắc nhưng lưng vẫn ưỡn thẳng.   

Chị Lam đỡ cô ấy sau đó dừng quay trên điện thoại.   

An Kỳ lúc này mới lấy lại bình tĩnh, buột mồm: “Khương Mạn cô điên rồi? Từ Tiểu Mạn cô dựa vào đâu!!”  

Chị Lam thực sự không nhìn nổi cái cô gái tên An Kỳ này nữa rồi. Cùng là đồng hương vậy mà trên đất khách lại không giúp đỡ nhau, cũng đâu cần bày mưu kế hại nhau tới thế?Còn chả tính nổi là tình bạn giả tạo nữa.   

Cô ta không phải không có cơ hội, nhưng do cô ta kiêu căng nên để vuột mất cơ hội, nhìn Từ Tiểu Mạn có được cơ hội ấy cô ta lại ghen tị. Bản thân mình mắc kẹt trong vũng lầy, cho nên muốn kéo những kẻ bên cạnh xuống cùng.  

“Đương nhiên dựa vào thực lực của cô ấy.” Khương Mạn liếc cô ta một cái: “Còn về phần tôi, tôi có tiền tôi vui là được, cô quan tâm làm gì?”   

An Kỳ bị đả kích đầu óc quay cuồng, toàn thân choáng váng, chỉ biết cứng mồm, gào lên như một kẻ điên: “Đây là nước H, là BS Entertainment, cô nghĩ cô là ai?”   

“Cô đắc tội với Park Mijin, cô nghĩ sẽ sống được sao!”  

“Cô có tiền thì sao, bỏ hàng chục triệu cho Từ Tiểu Mạn thì sao, bùn nát mà đòi chát lên tường!”  

Từ Tiểu Mạn phẫn nộ, hai mắt như muốn bốc hỏa. Chị Lam mau chóng giữ cô lại, Từ Tiểu Mạn sững sờ một chút, có chút không hiểu thì lại nghe tiếng cạch.   

Khương Mạn cắn vỡ viên kẹo, mắt nhìn An Kỳ. “Vậy cô có thể chờ xem.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play