An Kỳ đang cười nói với những cô gái khác, thấy cô quay lại thì ánh mắt giễu cợt, cố ý hỏi: “Tiểu Mạn, tối qua cô đi đâu vậy? Người đại diện bảo chúng ta đang đà phát triển, đừng có vì bản thân mà làm ảnh hưởng đến cả nhóm.”
Ba cô gái đứng bên cũng dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Từ Tiểu Mạn, không biết An Kỳ đã nói cái gì với bọn họ.
Có một cô gái đứng dậy nói: “Từ, tối qua cậu đi tiếp khách?”
Mặt Từ Tiểu Mạn vô cùng kỳ quái, hừ một tiếng, nhấc chân đi cà nhắc về phòng thu dọn đồ đạc. Cô không định mang theo quần áo, chỉ dọn những đồ quan trọng.
An Kỳ thấy thế thì nhíu mày, cô ta không tin Khương Mạn sẽ giúp Từ Tiểu Mạn, nhưng mà trong lòng lại có chút bất an, cô ta đi nhanh tới.
Nhìn Từ Tiểu Mạn dọn đồ, An Kỳ chế nhạo: “Cô dọn đồ làm cái gì? Chuẩn bị dọn ra ngoài?”
“Tối qua cô lén lút ra ngoài, quản lý biết rồi đấy, cô đợi mà ăn mắng đi.”
“Cô nói xem sao cô phải như vậy, Khương Mạn thật sự sẽ giúp cô sao? Hình như cô vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, chắc là người ta không có gặp mặt chứ gì?”
“Hôm qua Khương Mạn mất hết cả mặt mũi ở giải Baeksang, cô ta đắc tội với Park Mijin, cô Park là cổ đông lớn nhất của BS.”
An Kỳ hả hê khi có người không may, “Công ty mà biết cô muốn bám vào Khương Mạn, cô nghĩ cô sẽ thế nào?”
“Nói nhảm xong chưa?”
Từ Tiểu Mạn lạnh lùng lên tiếng: “Trả điện thoại cho tôi.”
“Điện thoại của cô thì liên quan gì tới tôi?” An Kỳ trợn mắt.
Tử Tiểu Mạn cười lạnh: “An Kỳ, tự mình soi gương xem, cô phải biết bây giờ gương mặt ghen ăn tức ở của cô kinh tởm tới mức nào?”
“Tôi mà phải ghen tức với cô!” An Kỳ cao giọng, “Cô xứng? Từ Tiểu Mạn cô là đồ ăn cháo đá bát, nếu không phải tôi thấy cô đáng thương thì ai ở trong nhóm thèm nói chuyện với cô?”
“Vũ đạo của cô chắc tốt? làm bộ mình thanh cao, cô coi thường ai hả? Nhóm phó vũ đạo thì sao, cô được ghi hình cô được có lời bài hát đấy?”
An Kỳ cao giọng chế giễu: “Tối qua còn khóc lóc nói không bám Khương Mạn, giả vờ cho ai nhìn?”
Từ Tiểu Mạn tìm được hộ chiếu và visa, để tất cả giấy tờ quan trọng vào trong túi, cô đưa mắt nhìn người trước mặt như con giòi lúc nhúc trong những nhà vệ sinh bẩn thỉu. Vốn tưởng mình sẽ tức giận vô cùng, nhưng lúc này nhìn An Kỳ chân tay loạn xạ kèm theo bộ mặt thối, cô chỉ cảm thấy thật nực cười.
Cô thậm chí còn đang nghĩ thầm trong lòng, hôm qua lúc Khương võ thần nhìn thấy An Kỳ, chắc cũng cảm thấy như vậy nhỉ…..
Những lời xấu xa, tham lam và ghen tị đều được viết hết lên mặt cô ta, cái con người này, thực sự chả muốn nhìn lấy một cái, cũng chả muốn nhiều lời với cô ta.
“Đúng, toàn thế giới biết An Kỳ cô là thông minh hiểu rõ quy tắc nhất, vậy cô cứ sống theo cái quy tắc đó cả đi nhé.”
Từ Tiểu Mạn cười: “Chúc cô tương lai tươi sáng.”
Nói xong cô chuẩn bị rời đi, An Kỳ thấy cô cầm cả hộ chiếu theo, cảm thấy kỳ quái.
“Cô cầm hộ chiếu làm gì?”
“Liên quan gì tới cô? Tránh ra.”
Bây giờ lại tới An Kỳ đứng chặn cửa, Từ Tiểu Mạn bị đau một chân không được tiện đi đứng.
“Cô định trốn về nước? cô điên rồi, cô có tin công ty mà biết sẽ kiện chết cô?”
Từ Tiểu Mạn nhìn gương mặt thối hoắc ở trước mặt, không nhịn được nữa liền mở mồm: “Rất tiếc phải làm cô thất vọng rồi!”
“Cô Khương sẽ không bao giờ giúp tôi ở trong mồm cô ấy, không những giúp tôi, mà còn quyết định ký hợp đồng cho tôi làm nghệ sĩ của cô ấy.”
“Ngay cả tiền bồi thường cho việc chấm dứt hợp đồng cô ấy cũng giải quyết hộ, nên An Kỳ à, cô cứ yên tâm nhé!”
Từ Tiểu Mạn nở nụ cười, hất cằm: “Sau này cô đi đường cô, tôi đi đường tôi, để xem sau này cô có khóc hay không!”
An Kỳ sững sờ, mặt mày méo mó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT