Từ ký túc xá đi ra, ánh mắt Hứa Tiểu Mạn nhìn Khương Mạn long lanh như hiện đầy sao.   

“Cô Khương, sao cô lại lên đó vậy.”  

“Vốn dĩ là chỉ muốn mượn nhà vệ sinh thôi.”  



“Không đúng, sao cô biết được số phòng của tôi, còn nữa, bảo vệ đúng ra là không cho cô vào mới phải chứ nhỉ.”  

Khương Mạn cau mày: “Hứa Một Trăm Triệu, cô lắm câu hỏi thật đấy.”  



Hứa Tiểu Mạn sững sờ, một trăm triệu là cái quỷ gì vậy?  

Là đang nói cô đáng giá một trăm triệu sao?  

Cái biệt danh này...hình như không được thuận tai cho lắm.  

Chị Lam cười trộm, nói nhỏ với Hứa Tiểu Mạn: “Cô ấy có tật xấu vậy đấy, kệ cô ấy đi.”   

Hứa Tiểu Mạn không nói nên lời, đây là sếp đấy……  

Nhưng mà trong lòng cô ấy lại cảm thấy ấm áp.  

“Trên mạng nói không sai, cô Khương bên ngoài là một con hổ, bên trong lại như một con mèo nhỏ.” Cô ấy nhỏ giọng lầm bầm.  

“Cái này thì không sai, dù sao thì cứ thuận theo ý cô ấy thì chính là như vậy.”  

Chị Lam chậc chậc: “Nhưng mà BS chọn cái ký túc xá thật chẳng ra làm sao, bảo vệ chẳng tuân thủ quy tắc nghề nghiệp gì cả, nhét cho tí tiền là cho bọn tôi vào rồi.”   

Hứa Tiểu Mạn thở dài: “Hết cách rồi, bên này chỉ có nghệ sĩ đỉnh lưu mới được công ty sắp xếp cho tài nguyên tốt nhất, loại mới ra mắt như chúng tôi, có thể ở nơi này đã là tốt rồi.”    

“Trước kia, cùng thời với tôi có một em gái thực tập sinh, không có chỗ ở, còn phải ngủ ở ban công của công ty kìa.”  

Hứa Tiểu Mạn thật sự không nói quá, giới giải trí nước H không dễ sống, tới đây rồi mới biết ở trong nhà tốt bao nhiêu.  

“Hiện tại, giới giải trí trong nước đào tạo idol cũng không kém bên này, sao cô không debut ở trong nước.”   

Hứa Tiểu Mạn vẻ mặt buồn bã, “Thật ra tôi có tham gia một số gameshow tuyển chọn, nhưng lần nào cũng bị loại từ vòng sơ khảo. Sau đó tôi tới bên này làm thực tập sinh trao đổi, được người đào tạo của BS nhìn trúng, nghĩ BS là công ty lớn cho nên mới ký hợp đồng.  

“Lúc đó ngu ngốc,đầu óc không tỉnh táo, không nghiên cứu kỹ bản hợp đồng đó, không ngờ trong hợp đồng lại có nhiều bẫy ngầm như vậy.”  

Chị Lam cảm thấy cô ấy quả thực có chút ngốc.  

“Không hổ là con hổ cái có thể nhảy từ cửa sổ lầu năm, ôm cây tụt xuống.……”  

Khương Mạn dừng bước, đột nhiên quay đầu nói: “Biệt danh Hứa Hổ Cái này được đấy, Đại Ngọc thì nhổ cây liễu, Hổ Cái thì nhảy cửa sổ ôm cây. Cô và Đại Ngọc chưa biết chừng còn có thể ghép CP đấy.”  

Chị Lam lầm bầm: “Em bây giờ cũng chỉ dám nói sau lưng Đại Ngọc thôi, em thử nói trước mặt xem……”  

Nữ lực sĩ Đại Ngọc từng một mình đánh gục mười tên, đã không còn như xưa nữa rồi.   

“Cược mười tệ, xem em lần sau có dám nói trước mặt không nhé!” Khương Mạn nói  

Chị Lam ghét bỏ: “Có bản lĩnh thì cược một trăm triệu đi!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play