"Em gọi anh là anh trai là vì nể mặt chị! Hừ! Anh không thích em, em cũng không thích anh đâu!"  

Khương Vân Sênh không hề tức giận, anh ta vội vàng lau sạch thùng giữ nhiệt và kiểm tra xem những phần đồ ăn còn lại có bị đổ ra ngoài hay không.  



Sau đó anh ta mới  nói: "Tôi không coi thường cậu, nhưng tôi không thích cậu thì đó là sự thật."  

Khương Tiểu Bảo: "..."  

Mắt của Bảo nhi gia hơi đỏ.  



Giọng điệu của Khương Vân Sênh vẫn nhẹ nhàng: "Tôi không biết nhà cậu đã dạy dỗ cậu như thế nào, nhưng cậu đã 19 tuổi rồi, tôi nghĩ cậu nên rõ ràng một điều.  

"Thẳng thắn và bất lịch sự là hai chuyện khác nhau."  

"Dáng vẻ cậu lái xe trông rất ngầu, nhưng dáng vẻ thiếu trách nhiệm của cậu cũng rất khôi hài."  

"Em thiếu trách nhiệm chỗ nào?"  

Khương Vân Sênh nhìn cậu ta nói: "Công việc hiện tại của cậu là shipper, trách nhiệm của cậu là giao hàng một cách nguyên vẹn đến tay khách hàng."  

"Nếu cậu làm tốt, nhận được lời khen ngợi và tự hào về điều đó là chuyện đương nhiên. Nếu cậu làm sai, hãy giữ vững lập trường và tự kiểm điểm lại bản thân."  

"Tai trên mũ bảo hiểm của cậu đại diện cho điều gì, có lẽ quản lý đã nói với cậu rồi?"  

"Đây có thể là một công việc không được coi trọng, nhưng dù cho vị trí của nó có tầm thưởng hơn nữa thì cũng có rất nhiều người đang nỗ lực hết mình để tỏa sáng và làm tốt nhất có thể."  

"Thứ cậu muốn là sự ngầu lòi của bản thân, nhưng chiếc mũ này tượng trưng cho sự vẻ vang, vinh dự. Thái độ và hành vi của cậu có xứng đáng với điều đó không?"  

"Những lời này nghe có chút thẳng thắn, nhưng tôi nghĩ cậu có thể trở nên tốt hơn."  

Khương Tiểu Bảo sững sờ, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Khương Vân Sênh, cảm xúc trong lòng cậu ta lẫn lộn.  

Khương Vân Sênh lên xe nhìn rồi nhìn cậu ta: "Lần này lái xe cẩn thận một chút. Nếu cậu có thể hoàn thành việc giao hàng thật tốt thì chuyện số liệu thí nghiệm tôi sẽ nói giúp cậu?"  

(Ôi, sự dịu dàng của đạo diễn Khương sắp giết chết tôi rồi…)  

(Trước đó chuyển gạch là một cú đánh dữ dội như vũ bão, hôm nay đi ship đồ lại là một con dao nhỏ âm thầm đâm vào thịt…)  

(Chợt hiểu tại sao hôm nay Khương võ thần lại để đạo diễn Khương dẫn dắt Bảo nhi gia rồi…)  

(Khương võ thần hãy đi làm giáo viên đi! Để chuyên dạy dỗ đám học trò nghịch ngợm!)  

(Tôi thật sự muốn giao thằng con trời đánh nhà tôi cho cô giáo Khương dạy dỗ... Liệu còn có cơ hội không?)  

Sau khi ném thằng nhóc kia cho anh hai trông, Khương Mạn trở nên rảnh rỗi……Cô uống cốc trà sữa thứ n vào ngày mùa đông, ngồi trên ghế dài trong công viên phơi nắng, thoải mái như một chú mèo lười.   

A Tam uống một ngụm trà sữa, nhịn không được than một câu: “Chị, chị làm thế này là có chút thiếu tôn trọng tổ chương trình đấy.”  

Khương Mạn bỏ một miếng khoai tây chiên vào mồm: “Vậy thì em trả tiền trà sữa cho chị.”  

A Tam mím môi: “Thế thôi bỏ đi, để cho đạo diễn Lý khó chịu cũng được.”  

(Anh A Tam cũng hư rồi.)  

(Lý lão âm: Phi! Sao tôi lại nuôi ra một kẻ phản bội như cậu!) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play