(Lão Lý thế là không được rồi, nhân cơ hội vẫn còn sớm mau mau nằm xuống, võ thần nhà tôi có biệt danh là cô trông trẻ huỷ diệt đấy!)  

Sau khi ăn hết khoai tây chiên Khương Mạn cảm thấy vô công rỗi nghề hình như không được hay cho lắm.   

“Ài, lão Lý cũng không dễ dàng gì, dù gì ông ấy cũng trả tiền cát xê cho mình.”  



Khương Mạn tốt bụng nói: “Thế thôi chúng ta cứ giả vờ chút đi.”  

A Tam gật đầu.   

“Ái chà, mấy ngày nay khổ quá, trông trẻ thật là vất vả……”  



Khương Mạn không cam lòng thở dài: “Mấy ngày nay thật không chịu nổi, chả được nghỉ ngơi chút nào cả, đi, đi tới tiệm net của Điềm Điềm đi.”  

A Tam: Tự nhiên có dự cảm, chả nhẽ chị muốn chơi net à?  

Phía màn hình quan sát, ánh mắt u ám của lão Lý trợn ngược.   

Mấy nhân viên đoàn than thở: “Thật là ngưỡng mộ những ngày khổ sở của Khương võ thần.”  

Phó đạo diễn nhìn sắc mặt lão Lý, góp ý vài câu: “Hay chúng ta tạo vài trò gây khó dễ cho cô ấy?”  

Lão Lý liếc một cái: “Cậu giỏi cậu làm đi?”  

Phó đạo diễn bĩu môi, lòng nghĩ ông âm mưu thế còn chả làm gì được cô ta, tôi đây thì tính cái gì?  

Lý lão âm đau khổ, “Mùa thứ hai của ‘Cuộc sống khác’ là một chương trình tệ nhất của tôi!”  

“Còn nữa…….cứ tưởng Tự ảnh đế ăn hại, kết quả anh ta chỉ bị có một ngày, không hổ là mấy kẻ biết giao tiếp!”  

Mọi người trong tổ chương trình thi nhau thở dài. Mấy khách mời bây giờ bị làm sao vậy? khả năng chịu đựng stress tốt quá vậy?  

Tiệm nét XX  

Khương Mạn đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Tang Điềm với hai bọng mắt đen xì đang lao ra.   

“Chị~”   

Theo thói quen nhào vào lồng ngực Khương Mạn như con chim én về tổ, cả người cô đu lên người Khương Mạn. Khương Mạn dùng một tay ôm lấy cô rồi đi vào trong. Mấy người phía trong đều hít một hơi……  

Cứ như là bạn trai không bằng!  

“Đừng vào đừng vào!” Tang Điềm nhảy lên, ánh mắt hơi hoảng loạn. “Chị tới thăm em, em sắp đói chết rồi, còn chưa được ăn cơm trưa, chị đưa em đi ăn trưa nhé?”  

Khương Mạn kỳ lạ hỏi lại: “Cái bộ dạng giả dối này của em là thế nào?”  

“Á? Em có đâu, em không có!” Tang Điềm mau chóng phủ nhận.  

“Sao em biết là chị tới đây”  

“Khụ……em hỏi PD ạ.”  

Khương Mạn lại càng nghi, nhìn vào phía trong tiệm, Tang Điềm bước một bước sang, chặn lại tầm mắt của cô.   

Khương Mạn nhướng mày, chắc chắn là có việc mờ ám!   

“Chưa ăn cơm trưa?”  

“Khụ……thật ra là có ăn rồi, nhưng vẫn đói.”  

Khương Mạn tắc lưỡi hai cái, cười như không: “Thế thì tốt rồi, để chị sang siêu thị bên cạnh mua ít đồ ăn vặt lót dạ.”  

Tang Điềm vội vã gật đầu.   

Khương Mạn nhìn A Tam một cái rồi mới vòng qua bên siêu thị. Sau khi vào siêu thị cô bảo A Tam đưa điện thoại cho cô, sau đó vào kênh bình luận livestream xem.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play