*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một thanh niên chạy tới, tay cầm điện thoại di động, mặt vô cùng phấn khích:
"Ban đầu tôi cũng không dám tin, nhưng hóa ra thật sự là các người! Đồ ăn của tôi là do hai người ship, đúng không?!"
“Anh có phải là người có số điện thoại đuôi 8907 không?” Khương Vân Sênh hỏi có chút yếu ớt.
"Là tôi, là tôi, là tôi!"
Khương Tiểu Bảo cũng rất phấn khích: "Sao anh lại biết tôi? Tôi nổi tiếng rồi sao?"
“Chắc chắn là nổi tiếng rồi!” Thanh niên đó gật đầu: “Tôi cũng đang xem livestream của các người. Tôi là đơn đầu tiên, đúng không? Cậu yên tâm đi, Bảo nhi gia, tôi nhất định sẽ mở hàng thuận lợi cho cậu!”
“Người anh em, anh trượng nghĩa quá!” Khương Tiểu Bảo vỗ vỗ vai người đó: “Cảm ơn anh nhé, người anh em!
"Không có gì!"
Khương Vân Sênh không nói một lời nào, lấy đồ ăn từ trong thùng giữ nhiệt ra, biểu cảm không được ổn cho lắm.
Món này là mì nước nên nước canh và mì được đóng gói riêng nhưng canh đã đổ ra ngoài gần hết, chảy nước xuống tạch tạch.
Thấy vậy, người thanh niên sững sờ và biểu cảm của anh ta trở nên kỳ lạ.
"Xin lỗi, nước bị đổ ra ngoài rồi." Khương Vân Sênh nhanh chóng xin lỗi.
“Không sao, không sao đâu, nước canh đổ rồi thì làm mì trộn vậy.” Người thanh niên vẫn mỉm cười nói.
Lúc này, Khương Tiểu Bảo cũng định thần lại: "Sorry nha người anh em, tôi đi xe quá nhanh nên không để ý."
"Không sao đâu, vậy tôi trước nhé, cảm ơn hai người!"
"Đánh giá tốt nha, người anh em!"
"Yên tâm đi, yên tâm đi!"
Rõ ràng Khương Tiểu Bảo là có chứng loại rối loạn xã hội nào đó, chỉ nói nói chuyện đôi ba câu mà cậu ta đã có thể gọi người khác là anh em rồi.
Khương Vân Sênh cau mày.
"Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt." Bảo nhi gia cảm khái.
“Thật sao?” Khương Vân Sênh nhìn một cái, đưa điện thoại di động qua, “Chúc mừng bạn, khởi đầu thuận lợi, đơn hàng thứ nhất bị đánh giá không tốt.”
“Cái quái gì vậy?!” Khương Tiểu Bảo cầm lấy điện thoại, trợn to hai mắt.
Nhìn lên tòa nhà văn phòng thì không thấy bóng dáng của người thanh niên đó đâu nữa.
"Anh ta, anh ta...đánh giá thấp?! Không đã nói là sẽ đánh giá tốt sao?"
Mặt Khương Vân Sênh không chút cảm xúc: "Đổ ra nửa bát canh, người ta không hoàn đơn hàng đã là tốt lắm rồi."
Khương Tiểu Bảo giống như trời long đất lở: "Còn lòng tin giữa con người với nhau thì sao?!"
(Bảo nhi gia chưa bao giờ làm tôi thất vọng!)
(Chàng trai vừa rồi cũng thật là cẩu thả, ha ha ha! Nhưng đánh giá thấp cũng là hợp lý!)
(Xã hội rất đơn giản, con người mới phức tạp ~ Bảo nhi gia, bắt đầu luận văn 100.000 chữ thôi nào?)
“Cậu đã thua cược, còn đi ship không?” Khương Vân Sênh nhìn cậu ta:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT