Chiếc xe điện mà Khương Vân Sênh đi ship đồ cho phép chở thêm một người nữa.  

Sau khi Khương Tiểu Bảo van nài hết lời thì cậu ta đã trở thành tài xế của "chiếc xe điện xinh đẹp" này.  

Khương Vân Sênh ngồi ở phía sau, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Thượng Quan Phương Bảo ở trên đầu cậu ta, không khỏi muốn che mặt lại.  



"Đi thôi ~ Anh! Hôm nay thần xe khu Thiên Dương em sẽ cho anh thấy kỹ thuật thực sự là gì!"  

Ngay sau khi Khương Tiểu Bảo vặn ga, “vút” một tiếng rồi lao đi.  



Khương Vân Sênh ngả người ra sau, nhanh chóng túm lấy eo của cậu ta, suýt chút nữa bị rơi ra ngoài.  

PD đi theo đã suýt nữa chửi thề, chết tiệt! Thằng bé này đâu giống đi giao đồ ăn, cậu ta muốn đi đầu thai đó chứ!  

“Chậm lại, chậm lại!!” Khương Vân Sênh gào lên.  

Khương Tiểu Bảo ở phía trước ha ha ha, đội mũ bảo hiểm, hoàn toàn không nghe thấy lời của Khương Vân Sênh, cậu ta vẫn đang gào thét:   

"Ngầu không! Anh ơi, anh có thấy em có ngầu không! Với kỹ năng của mình, em có thể làm một tuyển thủ chuyên nghiệp! "  

Gió lạnh thổi như tát vào mặt.  

Một người đàn ông đẹp trai nho nhã và lịch lãm như đạo diễn Khương mấy ngày trước bị chiếc xe điện ngày hành hạ, giờ gặp phải thanh niên  Khương Tiểu Bảo này lại bị cậu ta tra tấn!  

"Khương Tiểu Bảo! Chậm lại!!"  

"Đổ rồi!! Đồ ăn sắp bị đổ rồi! Bên trong có canh!!"  

Dù người đàn ông đẹp trai lịch lãm, nho nhã mà gặp phải thằng nhóc như Khương Tiểu Bảo thì cũng không thể làm gì được.  

Những tiếng gào thét điên cuồng của Khương Vân Sênh đều được ghi hình lại, nhưng Khương Tiểu Bảo - đứa trẻ nghịch ngợm lại hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, tai còn cắm tai nghe.  

"Hả? Anh nói cái gì?"  

"Đi chậm lại!! Cậu lái chậm thôi a a a!!! Nhìn đường! Phía trước có xe!!!"  

"Ha ha ha, em biết kỹ thuật của mình rất tốt, anh trai, anh không cần khen em đâu!"  

Khương Vân Sênh: "Khương Tiểu Bảo!!!"  

(Ôi trời ơi! Nghiệp chướng, đây là …)  

(Khương Vân Sênh: Cậu muốn khiến tôi nổi điên à!)  

(Tha cho đạo diễn Khương đi, quý công tử nho nhã của tôi sắp phát điên rồi!)  

(Tôi tin rằng Bảo nhi gia là thần xe rồi, kỹ thuật ấy đỉnh đến có thể gãy chân, cậu ta không bị đánh giá thấp tôi gọi cậu ta là cha luôn!)  

(Những người anh em ở khu Thiên Dương ơi, hôm nay đừng đặt đồ ăn ngoài, nếu gặp phải Bảo nhi gia đi ship thì thực sự quá buồn cười…)  

(Mặt đạo diễn Khương tái xanh rồi…)  

Từ lúc Khương Vân Sênh bắt đầu kiên nhẫn đến lúc bộc phát rồi mặc kệ sự đời chỉ vẻn vẹn có 20 phút  

Anh ta nghiến răng, nheo mắt lại, nắm chặt hai bên vạt áo của Khương Tiểu Bảo.  

Cuối cùng, cũng đã đến địa điểm giao đơn hàng đầu tiên. Đó là dưới một tòa nhà văn phòng trong khu thương mại.  

Khương Tiểu Bảo chưa bước xuống xe thì đã nghe thấy tiếng ai đó hét lên: "Là Bảo nhi gia và đạo diễn Khương!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play