Trong Đông phòng các bà tử bận bịu, mới đưa lão phu nhân tắm rửa
đổi mới quần áo hoàn toàn, lại đem đệm giường đổi hết, dàn xếp cho lão phu nhân
xong, Vương đại phu đem theo y rương tiến vào, đêm hôm để đại phu đến xem bệnh,
hạ nhân thật sự là kéo Vương đại phu từ ổ chăn ra, Triệu huyện lệnh liên tục tạ
lỗi vì sự bất tiện này.
Vương đại phu chắp tay thi lễ, miệng nói không dám nhận. Bắt
mạch kiểm tra xong, Vương đại phu nói lão phu nhân có lẽ bị kinh hách, cho nên
mất khống chế, không sao, trước chỉ cần uống thuốc an thần một chén ăn thôi là
được.
Đưa đại phu ra ngoài, Triệu huyện lệnh mới bước vào đông sườn,
lão phu nhân nhìn thấy nhi tử, gấp đến độ ô ô gọi bậy, Đổng thị đứng ở bên
cạnh, thấy hắn tiến vào, dùng khăn lau nước mắt, lộ vẻ thương tâm, “Lão gia,
lão phu nhân có ta chăm sóc, ngài đi nghỉ ngơi đi.” Lão phu nhân tuy rằng vẫn
tê liệt toàn thân, nhưng đầu óc vẫn minh bạch, lại có hạ nhân tỉ mỉ chiếu cố,
canh giờ cho bà đi tiểu, ít khi mất khống chế, một khi mất khống chế là nháo
đến người ngã ngựa đổ.Triệu huyện lệnh thấy mẫu thân đã được an trí thích đáng,
lại nghe Đổng thị nói như thế, hết giận một ít, dù Đổng thị có sai, nhưng vẫn
hiếu thuận cha mẹ, làm việc thỏa đáng , không có nửa phần sai sót, nhớ lúc phụ
thân còn trên đời, từng khen Đổng thị là con dâu tốt, không chỉ có thể làm việc
ở đồng ruộng, việc nhà cũng tốt, thường khen không dứt miệng, hôm nay hắn nói
hưu thê, cũng là vì giận bốc trên đầu.
“ Bà trở về đi, ngày thường đều là bà chăm sóc nương từ ăn uống
đến cuộc sống hàng ngày, bà vất vả rồi, tối nay ta ở chỗ này chăm sóc nương.”
Đổng thị cảm động đến rơi nước mắt, “Lão gia, thiếp thân được
lão gia nói một câu vất vả, thì mệt chết cũng cam nguyện.” Nói xong liền dựa
vào người Triệu huyện lệnh, Triệu huyện lệnh nhìn Đổng thị nước mắt chảy trên
gương mặt, nhăn mày, lại nghĩ đến kiều thiếp xinh đẹp, gian nan mà nuốt nước
miếng, đẩy bà ta ra, “Canh giờ không còn sớm, bà đi nghỉ tạm đi.”
Đổng thị cứng đờ người, cúi đầu, ra vẻ nhu thuận lui ra ngoài.
Trên giường lão phu nhân còn ô ô, trừng mắt nhìn Đổng thị, Đổng thị nghiêng
người xót xa cười, lão phu nhân ảm đạm xuống , si ngốc mà nhìn nhi tử.
Triệu huyện lệnh không chú ý tới cảnh nương cùng Đổng thị mắt đi
mày lại, cho rằng lão mẫu thân là tưởng niệm mình, nên cười trừ: “Nương, hôm
nay nhi tử ở chỗ này bồi nương, để Đại Mai trở về nghỉ tạm, ngày thường đều là
Đại Mai hầu hạ nương, lúc này nhi tử tẫn hiếu với nương nhé.” Lão phu nhân lắc
đầu, mắt gục xuống, lệ tung hoành. Nước mắt theo tràn đầy khe rãnh trên mặt
chảy xuống, gắt gao kéo tay nhi tử, đáng thương là bà miệng không thể nói, tay
không thể viết, thật là khổ mà nói không nên lời. Triệu huyện lệnh lại không
hiểu lão phu nhân có ý gì, ánh mắt lão phu nhân càng thêm ảm đạm, chậm rãi nhắm
mắt lại.Thấy mẫu thân ngủ, Triệu huyện lệnh tính lén lút rời đi, lại không ngờ
lão phu nhân tuy rằng ngủ, nhưng tay vẫn kéo quần áo ông, không gỡ ra được.
Nên ông chỉ có thể ghé vào giường, mặc áo mà ngủ, chốc lát sau
tay chân tê dại, một đêm không ngừng trằn trọc, tỉnh lại chỉ cảm thấy eo đau ,
cổ cứng đờ, lão phu nhân sau khi tỉnh lại mới rút ống tay áo ra được, bọn hạ
nhân hầu hạ lão phu nhân, ông tự mình rửa mặt, chải đầu một phen sau, mới đến
nha môn.
Văn sư gia thấy thế, quan tâm hỏi, “Đại nhân sao thế, ban đêm
ngủ rơi gối ạ?”
Triệu huyện lệnh bãi tay, xoa cổ, ý bảo hắn không cần quan tâm,
nha dịch chấp trượng đứng ở hai bên, bên ngoài không người nào gõ trống, ngoài
nha môn có một người một ngựa chạy đến, từ trên ngựa một vị nam tử trung niên
mặc thanh y bước xuống.
Văn sư gia nhìn ra, vội đi nghênh đón, “Là Tần thư lại, ngọn gió
nào đem ngài thổi tới Độ Cổ huyện vậy ạ, hay là Tri phủ đại nhân lại có gì
chuyện quan trọng?” Triệu huyện lệnh nghe được tiếng Văn sư gia, cũng đi theo
ra, Tần thư sử là tâm phúc của Lâm Châu Thái tri phủ, hiếm khi ra ngoài việc,
hắn tự mình đến Độ Cổ huyện, tất nhiên là sự tình không nhỏ. Tần thư lại đem
dây cương đưa cho nha dịch, cao giọng cười to, “Chúc mừng Triệu đại nhân, chúc
mừng Triệu đại nhân.”
“Xin hỏi thư lại, tin mừng từ đâu tới?”
Triệu huyện lệnh có chút khó hiểu hỏi, thì Tần thư lại từ trong
lòng lấy ra một phong công báo đưa cho Triệu huyện lệnh, “ Tin vui từ kinh
thành tới, Triệu đại nhân xem đi, Thái tri phủ nhận được công báo, liền lệnh
cho hạ quan đưa tới, vừa lúc đại hỉ, hạ quan còn phải hướng đại nhân xin một ly
rượu nhạt.”
Triệu huyện lệnh kinh nghi mở ra xem, vui mừng quá đỗi, làm một
tư thế thỉnh, “Tần thư lại, thỉnh, bản quan hôm nay cao hứng, mời Tần thư lại
tận hứng mới về.”
Tần thư lại chắp tay, “ Hạ quan liền cung kính không bằng tuân
mệnh, uống một ly rượu mừng, cũng coi như là dính hào quang huyện chủ nương
nương.” Triệu huyện lệnh cười ha ha, bắt lấy tay hắn hướng vào nội nha, đem
công báo đưa cho Văn sư gia, Văn sư gia đảo qua, mặt lộ không khí vui mừng,
cũng có thể gọi là mặt mày hớn hở.
Văn sư gia theo sát vào, phái người đi an bài một bàn tiệc, một
mặt phái người đi đến hậu viện thông tri cho phu nhân, trong lúc nhất thời
huyện nha trong ngoài đầy tiếng hoan hô, chúc mừng không dứt bên tai.
Triệu Phượng Nương ở trong kinh cùng cô mẫu, bởi vì mối quan hệ
này, nên thường vào trong cung làm bạn với Hoàng Hậu nương nương, trước đó vài
ngày, Hoàng Hậu nương nương đến hành cung du ngoạn, bỗng nhiên gió gào thét,
Hoàng Hậu nương nương suýt nữa rơi vào trong hồ, Triệu Phượng Nương lúc ấy đứng
ở cạnh nương nương, dưới tình thế cấp bách vẫn túm Hoàng Hậu nương nương, mới
may mắn thoát nạn. Hoàng Hậu nương nương nhìn vào trong hồ nước sâu, lòng còn
sợ hãi, vạn phần cảm động, lập tức nhận Triệu Phượng Nương làm nghĩa nữ, phong
làm Phượng Lai huyện chủ, cũng có thực ấp, đem Hồng Lai huyện cho huyện chủ làm
đất phong. Hoàng đế tự mình hạ chiếu, công báo ra kinh. Công báo từ trong kinh
phát ra, thúc ngựa đưa đến Lâm Châu thành, Thái tri phủ duyệt thấy là đại hỉ,
đặc hạ lệnh cho Tần thư lại tự mình đưa tới, cho long trọng, còn có mấy xe
ngựa, một bước sau sẽ tới, đều là lễ của tri phủ chúc mừng Triệu thị Phượng
Nương sắc phong huyện chủ.
Ở hậu viện Đổng thị nghe được tin tức, vui mừng quá đỗi, cười
đến mức son phấn đều rơi ra, không ngừng hỏi nhị nữ nhi Yến Nương, “Yến Nương,
ngươi nói, việc này là thật sự phải không, nương không nằm mơ chứ?” Yến Nương
thần sắc khó chịu, không hề vui mừng nói, “Văn sư gia nói, Tần thư lại đại nhân
của Lâm Châu thành tự mình đưa công báo tới, công báo từ trong kinh thành phát
ra, làm sao có thể giả.”
Giọng nói của nàng ta không tốt lắm, oán hận khó tiêu, cùng một
mẹ đẻ ra, là tỷ muội song sinh Phượng Nương sinh ra không bao lâu đã được cô
mẫu đưa tới kinh thành, trong kinh phồn hoa đô hội, Phượng Nương thường xuyên
xuất nhập cung đình, dùng trân bảo ngọc thạch, ăn mặc là tơ lụa lăng la, kết
giao khuê hữu đều là quý nữ, thậm chí công chúa, nghĩ đến thường ngày ở trong
cung hành tẩu, Thái tử hoặc các hoàng tử cũng là thường thấy, giờ lại bị phong
làm huyện chủ, vinh quang không dứt.
Vậy nàng ta đâu?
Song thai tỷ muội, sinh ra trước sau không lệch đến một nén
hương, nàng ta lại ẩn cư tại Độ Cổ tiểu huyện thành, cùng cha mẹ, di nương, thứ
muội sống trong một tấc vuông hậu viện, chỉ có mấy bộ đồ trang sức rẻ tiền, khó
mới có một hai thứ nạm đá quý thật nhỏ, trên người nàng ta là váy áo liêu lụa
sa, vẫn là được Phượng Nương từ kinh thành mang tới, tất nhiên là thứ Phượng
Nương coi thường mới tống cho nàng ta. Làm sao mà nàng vui mừng cho được. Mẫu
thân mỗi khi nói lên Phượng Nương, đều là vẻ mặt kiêu ngạo, mặt mày hớn hở,
Phượng Nương là bầu trời, là phượng hoàng, nàng lại là chim yến trong nhà, trên
trời dưới đất, làm gì có người nào có thể tâm cam. Đổng thị cứ vui mừng, không
chú ý sắc mặt con gái, cũng không lưu ý tới giọng nói của nàng ta đầy hận ý,
vẫn rạo rực vui mừng, “Tỷ tỷ ngươi Phượng Nương , sinh ra đã bất phàm, vốn là
ngày mưa dầm liên miên, ngày đó trời tạnh, nàng vừa sinh ra cô cô cho người
gieo quẻ, chính là mệnh đại phú đại quý.”
Lòng Triệu Yến Nương vặn vẹo, canh giờ? Nàng ta cùng Phượng
Nương là song thai, một trước một sau ra đời, mẫu thân chỉ nói Phượng Nương là
đại phúc đại quý, đem nàng ta đặt chỗ nào. Nàng ta tất nhiên cũng như vậy,
Triệu Yến Nương nghĩ đến Đoạn gia biểu ca, biểu ca có tài có danh, về sau nhất
định có thể thăng chức rất nhanh, chờ nàng ta gả cho biểu ca, tự nhiên là đại
phú đại quý. Tưởng tượng xong lòng dạ cũng thuận không ít. Lại nghe Đổng thị
nói, “Huyện chủ nhập gia phả hoàng thất, về sau chính là hoàng gia quý nữ, đây
đều là nhờ Phật tổ phù hộ, nương phải đi Lãng Sơn Thiên Âm thêm tiền dầu mè,
cầu cho Phật tổ phù hộ tỷ tỷ ngươi tương lai tiến thêm một bước nữa.” Tiến thêm
một bước không phải là làm hoàng phi, thậm chí… Sắc mặt Triệu Yến Nương càng
thêm khó coi, nghe nói Đổng thị muốn đi Lãng Sơn Thiên Âm dâng hương, tròng mắt
nàng vừa chuyển, “Nương, tỷ tỷ lên làm huyện chủ, đây chính là quang tông diệu
tổ, Yến Nương cũng phải đi, tây phòng cũng mang đi.”
Đổng thị mặt lạnh xuống, “ Nữ nhi ta, vinh quang tôn quý, nàng
ta là một thứ xuất ti tiện đi xem náo nhiệt cái gì, lại nói Phượng Nương hiện
tại thân phận quý giá, con gái tiện phụ sao có thể trèo cao, ngươi đề cử nàng
ta làm cái gì?”
Triệu Yến Nương sâu xa cười, “Nương, tỷ tỷ hiện giờ là huyện
chủ, tiểu tiện nhân kia ở bên ngoài cũng là muội muội của huyện chủ, chỉ sợ
người tới cầu thân không ít, đến lúc đó nếu gả vào nhà cao cửa rộng, nàng ta
tiện mệnh, sao có thể chịu nổi phúc khí nhà cao cửa rộng, không bằng gả thấp,
mới có thể bình an, từ xưa nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Khánh Sơn biểu
ca từ khi biểu tẩu qua đời, vẫn chưa lập gia đình…”
Đổng thị bừng tỉnh đại ngộ, cười thoải mái, phấn trên khóe mắt
rớt xuống, “Vẫn là con ta thận trọng, thật cùng nương nghĩ đến một chỗ.”
Triệu Yến Nương thuận thế làm nũng, “Nương…”
Hai mẹ con xuyên thấu cái nhìn qua cửa sổ phía tây phòng, trên
mặt tươi cười quỷ dị, trong mắt âm ngoan giống nhau, làm người ta không rét mà
run.