Từng trận gió quất vào mặt, mùi hoa quẩn quanh, bốn người ba
mặt, Đoạn Hồng Tiệm nhìn Trĩ Nương ánh mắt chứa đầy lưu luyến si mê, Trĩ Nương
dựa vào người Ô Đóa, tránh ánh mắt hắn, Triệu Yến Nương si ngốc nhìn Đoạn Hồng
Tiệm, tựa hồ còn u còn oán.
Trĩ Nương kéo Ô Đóa, Ô Đóa đỡ nàng xoay người, chủ tớ hai người
chậm rãi đi mất, phía sau truyền đến tiếng Triệu Yến Nương: “Biểu ca, chớ trách
Tam muội muội vô lễ, Tam muội muội tự biết ngày hôm qua nàng đường đột, hổ thẹn
nên bị mẫu thân nói một hai câu, liền khóc nháo tìm chết, may mắn hạ nhân phát
hiện đúng lúc, mới nhặt được tánh mạng.”
Trĩ Nương nắm chặt tay áo, nhị tiểu thư đó cư nhiên đem việc
nàng tự sát nói ra, quả thực là hủy khuê dự nàng, dụng tâm chi độc, có thể so
với rắn rết. Nàng chậm rãi xoay người, buông tay Ô Đóa , lưng thẳng tắp, yên
lặng nhìn bọn họ, đôi mắt lệ dâng đầy, bàn tay mảnh mai, tựa xấu hổ và giận dữ
, nước mắt từ khe hở ngón tay ra chảy ra, lăn xuống trên mặt đất.
Tâm Đoạn Hồng Tiệm giống như bị nắm hung hăng, co rút, đau đớn.
Ô Đóa hoe mắt, “Nhị tiểu thư, ngươi sao có thể nói tam tiểu thư như thế… Nếu
không phải nhị tiểu thư nói… Tam tiểu thư sợ di nương bị bán ra ngoài, mới
quýnh lên làm việc ngốc.”
Đoạn Hồng Tiệm không dám tin mà nhìn Triệu Yến Nương, thanh âm
đau kịch liệt, hơi mang giận: “Yến biểu muội, ngươi thân là quan gia tiểu thư,
sao lại có thể nói ra lời như vậy, Củng di nương nếu có không phải, thì cữu cữu
cùng mợ xử lý, nơi nào tới lượt một khuê nữ có thể nói bán đi là bán đi.”
Triệu Yến Nương mặt có chút vặn vẹo, ráng tươi cười, “Đoạn biểu
ca, chớ nghe nha đầu đó nói bậy, muội sao có thể nói bán Củng di nương chứ.”
Đoạn Hồng Tiệm thần sắc hòa hoãn hơn, gật đầu, “Củng di nương
tuy là hạ nhân, nhưng di nương có công sinh ra Trĩ biểu muội, luật pháp có quy
định, phàm là thiếp thất có con cái, dù có sai cũng không thể dễ dàng bán đi.”
Triều đại này còn có luật pháp như vậy, Trĩ Nương thầm nghĩ, trách không được
phu nhân trăm phương ngàn kế mà muốn diệt trừ nàng, chỉ cần nàng vừa chết, Củng
di nương tìm bị sai lầm là có thể bán đi. ( Soái – Đào Quân Trang ) Thấy nam
nhân trong lòng vì thứ muội mà giận mình, Triệu Yến Nương vô cùng buồn bực,
“Yến Nương từ nhỏ đọc sách biết chữ, há có thể không biết sự đời mà nói ra lời
như vậy, sợ là Trĩ Nương bực bội muội hôm qua tráng cứ, nhưng muội thân là nàng
đích tỷ, mẫu thân làm nàng mẹ cả, thấy nàng ấy cử chỉ không ổn, răn dạy hai câu
cũng xuất phát từ yêu quý Tam muội muội mà muội ấy nháo lên muốn chết muốn
sống.”
Triệu Yến Nương nói xong, ủy khuất mà nhìn Đoạn Hồng Tiệm, Đoạn
Hồng Tiệm lại không xem nàng ta, thấy Trĩ Nương hình như không đứng được, muốn
duỗi tay đỡ, Trĩ Nương né thân mình sang một bên. Nàng hơi cúi đầu, lông mi dài
treo một giọt nước mắt, lã chã ướt át, làm người thấy thương tiếc nhiều hơn.
“Nói bậy…” Môi nàng khẽ run, phun ra hai chữ, khuôn mặt nhỏ nước
mắt chưa khô, hàm răng cắn môi, trong ánh mắt mang theo lên án, quật cường mà
nhìn Triệu Yến Nương, “ Tỷ... Tỷ … Nói bậy…”
Giọng nói nàng khàn khàn, mới nói mấy chữ, liền ho không ngừng,
Ô Đóa vội vàng vỗ nhẹ , hốc mắt rưng rưng, bộ dáng giận mà không dám nói gì.
Củng di nương vội vã chạy tới, “Phịch” một tiếng quỳ gối trước
mặt Triệu Yến Nương, “Nhị cô nương, ngài có giận gì thì cứ trách nô tỳ, tam cô
nương thân mình chưa khỏe, không thể bị xúc động, chịu không nổi lăn lộn, chờ
tam cô nương thân mình khỏe hơn, muốn bán muốn phạt, nô tỳ đều nghe nhị cô
nương.” Hàm Phương nói xong còn dập đầu ba cái, ngẩng đầu lên trên trán một
mảnh thanh hồng, có tơ máu.
“Ngươi…” Triệu Yến Nương lui một bước, “Củng di nương, ngươi làm
gì vậy, còn không mau đứng lên.”
Đoạn Hồng Tiệm sắc mặt rất khó coi, một nữ tử bức cho di nương
quỳ xuống khấu đầu là ương ngạnh cỡ nào, mất công mẹ kế còn năm lần bảy lượt
gởi thư, lộ ra ý muốn cùng Triệu gia kết thân. Triệu huyện lệnh đi tới sắc mặt
cũng không tốt, nhìn Trĩ Nương lung lay sắp đổ, nhìn ái thiếp rơi lệ không
ngừng, giữa trán Hàm Phương sưng đỏ, đau lòng không thôi, trước đó hắn chỉ biết
thiếp thất ủy khuất, không nghĩ tới ủy khuất đến mức này, đối với nhị nữ nhi
đều khom lưng uốn gối như thế. Cầm lòng không đậu đem ái thiếp nâng dậy, Củng
di nương thương tâm muốn chết cúi đầu, hắn nhìn tam nữ nhi chỉ có một sợi dây
cột tóc lại, lại xem nhị nữ nhi đầu đầy kim thoa chói lọi, đôi mắt ẩn đau.
Cả giận nói: “Yến Nương, vi phụ ngày thường dạy dỗ ngươi như thế
nào , ngươi có từng nói là muốn bán Củng di nương không.”
“Phụ thân,” Triệu Yến Nương kêu lên:“Phụ thân, Yến Nương chưa
bao giờ nói lời này, thỉnh phụ thân chớ tin Củng di nương phiến diện vậy .”
Trĩ Nương nghe nói xong, kéo Ô Đóa, rơi lệ thiệt nhiều, Ô Đóa
cũng khóc lên, “Lão gia, nô tỳ chính tai nghe được, nhị tiểu thư nói muốn bán
di nương, tam tiểu thư thương tâm muốn chết, lúc này mới… Lão gia…”
Triệu huyện lệnh khóe mắt muốn nứt ra, hung hăng trừng mắt Đổng
thị, Đổng thị hô oan uổng, “Lão gia, ngươi cũng không thể tin phiến diện vào nô
tài, Yến Nương là đích nữ, như thế nào có thể nói ra lời như vậy, rõ ràng là
tam cô nương cáu giận thiếp thân răn dạy, đối với thiếp thân ghi hận trong
lòng, xúi giục nha đầu vu oan hãm hại Yến Nương.”
Củng di nương cũng khóc đến ngất, “Phu nhân, tam cô nương khi
tỉnh lại, giọng nói hỏng, miệng không thể nói, sao có thể xúi giục hạ nhân, phu
nhân… Ngài không vui, muốn bán , muốn phạt thiếp không oán, nhưng tam cô nương
là thân cốt nhục của lão gia, sao có thể tùy ý chửi bới.”
Triệu huyện lệnh duỗi tay đem Hàm Phương đỡ lấy, căm tức nhìn
Đổng thị, “Gia trạch không yên, chủ mẫu có lỗi, Đổng thị không dung người, khắt
khe thứ nữ, gửi hưu thư.”
Đổng thị gấp quá hô to, “Lão gia, sao có thể hưu thiếp, cha
chồng là thiếp thân đưa chung, lại nói trong kinh còn có Phượng Nương, chính là
thiếp thân sinh ra, nếu Phượng Nương có mẫu thân bị hưu, nàng ở kinh thành sao
có thể dừng chân.” Triệu huyện lệnh xoa thái dương, cắn răng nói, “Tạm thời ghi
tội, nếu tái phạm, ngươi tự mình đợi hưu đi.”
“Lão gia.” Đổng thị kéo Triệu Yến Nương quỳ xuống tới, “Lão gia,
thiếp thân có làm gì sai, ngài sao tuyệt tình như thế.”
Đoạn Hồng Tiệm thấy cục diện giằng co, chần chờ mở miệng, “Mợ
mang nhị biểu muội về trước đi, cữu cữu đang nổi nóng, chờ hết giận liền tốt.”
Triệu huyện lệnh lúc này mới phát hiện cháu ngoại trai ở đây, xấu hổ không biết
nói gì, Đổng thị thấy có bậc thang, đứng dậy mang Triệu Yến Nương rời đi. Trĩ
Nương vô lực đem đầu dựa vào vai Ô Đóa, nửa nâng mắt lạnh lùng nhìn Đoạn Hồng
Tiệm, ngụy quân tử, hắn không phải người tốt. Đoạn Hồng Tiệm hành lễ cáo lui,
đến nhà người ta nghe chuyện riêng, hắn cũng không được tự nhiên, đôi mắt ngoái
nhìn giai nhân, lại thấy giai nhân mắt lạnh như đao, mặt như mũi tên, tâm lạnh
nửa phần. Triệu huyện lệnh đỡ ái thiếp, Ô Đóa đỡ Trĩ Nương, bốn người về tây
phòng, Trĩ Nương đi vào khuê phòng, Ô Đóa đỡ nàng xuống giường, nàng suy tư lời
Đổng thị nói, nhìn Ô Đóa, “Phượng…”
“Tam tiểu thư muốn hỏi về đại tiểu thư ạ?”
Trĩ Nương chớp mắt, liền nghe thấy Ô Đóa trả lời, “Cô nãi nãi
dưới không có con, đại tiểu thư sinh ra không bao lâu, đã bị cô nãi nãi đưa tới
kinh thành, nghe nói cô nãi nãi thường mang đại tiểu thư tiến cung, đại tiểu
thư rất được Hoàng Hậu nương nương yêu thích.”
Trĩ Nương trong lòng sinh nghi, một chi nữ huyện lệnh nhỏ nhoi
sao có cơ hội nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương, Ô Đóa lại nói, “Cô nãi nãi khi
chưa gả là nữ quan trước mặt Hoàng Hậu nương nương, sau đó lại gả cho biểu
thiếu gia.” Thì ra là thế, Đoạn gia biểu ca là con riêng của chồng cô mẫu.
Trĩ Nương cùng Phượng Nương.
Gà rừng cùng phượng hoàng, thật là ngụ ý.
Đổng thị bừa bãi, cậy vào thân có chỗ dựa, nam nhân ai cũng vậy
quan tâm trước là lợi sau đó mới là tình, Đổng thị muốn trừ bỏ mẹ con hai nàng
không phải một sớm một chiều, trước đây nàng vẫn cảm thấy Củng di nương chỉ
biết khóc, vô chủ kiến, hôm nay xem ra, cũng có chút bản lĩnh, nếu không, cũng
không có khả năng mang theo nữ nhi sống đến bây giờ. Bên kia di nương nức nở
cùng tiếng nam nhân khuyên giải an ủi, lời nói nhỏ nhẹ sau đó tiệm không nghe
thấy, Trĩ Nương nhắm mắt lại, có người từng nói qua rằng nữ nhân nhu nhược là
thứ vũ khí sắc bén trong lòng nam nhân, lời này không phải giả. Ô Đóa thấy nàng
mệt rã rời, lén lút đi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, Triệu huyện lệnh tất nhiên là ở tây phòng,
lòng Củng di nương tràn đầy vui mừng.Mấy năm nay, tuy là có danh phận thiếp
thất, nhưng bởi vì Đổng thị quấy nhiễu, mỗi lần đại nhân nghỉ ở nơi này, đều
giống như là hái hoa tặc. Hậu viện phủ nha cũng không lớn, bên này có động tĩnh
gì, Đổng thị rất mau là có thể biết, hôm nay lão gia không màng hạ nhân, thiếp
thất ở đây, nói muốn bỏ bà, mất mặt như vậy nào có thể cam tâm nhìn tiện nhân
kia cùng trượng phu tình chàng ý thiếp, giao cổ triền miên. Lão gia nói tàn
nhẫn thế thôi, kỳ thật sao có thể hưu bà, không chỉ vì bà có tiễn cha chồng ra
nghĩa trang, còn giữ đạo hiếu ba năm, mà còn vì bà có Phượng Nương, cô em chồng
gởi thư thường nói, Phượng Nương được Hoàng Hậu nương nương yêu thích, lão gia
ở quan trường muốn lại tiến thêm một bước, không thiếu được phải dựa Phượng
Nương ở kinh thành đả thông quan hệ.Càng nghĩ càng hận đến nghiến răng nghiến
lợi, tức giận khó tiêu. Bà tức muốn hộc máu đi vào đông sườn phòng, nơi có một
lão phụ nhân đang nằm thấp giọng mắng, sau đó lấy một trường châm, thần sắc quỷ
dị đối với lão phụ nhân âm hiểm cười. Lão phụ nhân rất sợ liên tục lắc đầu,
trong miệng ô ô ra tiếng, tiểu tại chỗ, Đổng thị chán ghét che mũi, lạnh lùng
phân phó cho bà tử bên ngoài, “Mau thỉnh lão gia, lão phu nhân lại mất khống
chế.” . Bà tử lập tức chạy như bay đến Tây viện, chụp cửa bang bang, lớn tiếng
mà kêu, “Lão gia không hảo, lão phu nhân… Không hảo.” Phòng trong, Triệu huyện
lệnh đang cùng kiều thiếp tình nùng ý mật, lại bị người ta đánh gãy, cực kỳ
không vui, khóa chặt mi, Củng di nương thấp giọng khuyên giải an ủi,“Lão gia,
ngài mau đi đi, lão phu nhân thân thể quan trọng.”
Thiếp thất biết điều, Triệu huyện lệnh thần sắc hòa hoãn, vội
khoác áo, tới đông sườn, kiều mỹ nhân nhi ở phía sau lộ ra ánh mắt phức tạp.
Đổng thị lợi dụng lão gia là hiếu tử, nhiều lần đều dùng lão phu nhân làm bia,
lão gia nhìn không thấu.