Chương 5 ngắm hoa

Độ Cổ huyện thành bất quá chỉ là một huyện nhỏ, trong thành quan lớn nhất chính là huyện lệnh, Triệu Phượng Nương là huyện chủ duy nhất trăm năm mới có của Độ Cổ, không chỉ lễ trong kinh đưa tới, còn có của quan viên trong Lâm Châu thành, ở Độ Cổ huyện phàm là có chút quen biết đều tới chúc mừng, lễ như nước chảy vào hậu viện, hai mẹ con Đổng thị nhìn hoa cả mắt, tâm hoa nộ phóng. Triệu Yến Nương vuốt trang sức, liền mang lên người, cắm trên đầu, còn vải quần áo nguyên liệu quý, xúc tua này nọ, nàng ta làm nũng với Đổng thị, “Nương, vừa đúng lúc cho con làm mấy bộ đồ mới.”

“ Được, hai mẹ con ta đều may mới.”

Mà ở tây phòng, lại bình tĩnh như nước, Triệu Phượng Nương lên làm huyện chủ, Đổng thị cao giọng vài phần, mỗi ngày đều quát mắng bọn hạ nhân , ở tây phòng nghe rất rõ ràng, Củng di nương càng thêm cẩn thận, Trĩ Nương yên lặng dưỡng thương. Ô Đóa tới bếp lấy thức ăn, trở về vẫn là cái rổ rỗng tuếch, nuốt giận gạt lệ, “ Vương bà tử phòng bếp nói, gần đây trong phủ rất việc nhiều, bọn hạ nhân đều vội vàng chân không chạm đất, không rảnh cho chúng ta cơm canh.” ( Soái – Đào Quân Trang )

Củng di nương vừa nghe, hốc mắt phiếm hồng, xoay người trở lại phòng, lấy ra một khối bạc vụn, giao cho Ô Đóa, “Thôi, đại cô nương được phong làm huyện chủ, là chuyện đại hỉ, ngươi đi quán sau phố, mua chút thức ăn trở về.”Ô Đóa cúi đầu đi ra ngoài, Trĩ Nương dựa vào gối đầu trên giường, nghỉ ngơi mấy ngày, thương thế đã tốt, cẩn thận có thể nói nhưng nàng vẫn không mở miệng nói chuyện.

“Gặp qua Khúc mụ mụ.”

Bên ngoài truyền đến tiếng Ô Đóa, Củng di nương thiếu chút nhảy dựng lên, giống gà nghe tiếng chồn. Trĩ Nương nhìn Củng di nương, liền biết Khúc mụ mụ là nhân vật lợi hại. Người vào phòng là một bà tử, cao lớn cường tráng, đôi mắt đảo quanh, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập khinh thường, Trĩ Nương cường chống thân mình ngồi dậy, lạnh lùng nhìn bà tử đó, bà tử đó sửng sốt, tiếp theo khinh bỉ cười, “Nô tỳ gặp qua tam tiểu thư, giờ Thìn đã qua, tam tiểu thư còn chưa dậy, nô tỳ tới không đúng thời điểm, nhị tiểu thư tâm từ, nhớ tình tỷ muội, có cái gì cũng nghĩ đến tam tiểu thư, thấy trong vườn hoa nở đẹp, không muốn độc hưởng một mình, lệnh cho nô tỳ tới thỉnh tam tiểu thư cùng ngắm hoa.”

Ngắm hoa?

Trĩ Nương rũ mắt, biết nàng mới từ quỷ môn quan trở về, còn muốn lôi kéo nàng đi ngắm hoa, nhị tiểu thư từ tâm đồ, phải nói là tâm độc như rắn rết.

Nàng từ địa phủ về nhân gian, nhưng Trĩ Nương thật sự đã đi địa phủ điểm danh, hương tiêu ngọc vẫn, vậy còn dám nói nhị tiểu thư kia biết tỷ muội tình thâm. Củng di nương nén thân thể, nhu nhu nói, “Khúc mụ mụ, ngươi cũng biết tam tiểu thư mới vừa rồi… Thân mình tam tiểu thư , sợ là phải dưỡng thương thêm mấy ngày, tâm ý nhị tiểu thư…”

Khúc bà tử hung hăng mà trừng liếc một cái: “Củng di nương, tam tiểu thư không phải đã khỏe à, cũng ngủ đến lúc này mới dậy, lại nói đây là chuyện của các chủ tử chúng ta là nô tỳ sao biết được, nhị tiểu thư thương muội muội, tam tiểu thư chớ có cô phụ.”

Nói xong lại nhìn Trĩ Nương nói, “Tam tiểu thư, ngài nói nô tỳ nói có lý hay không , nhị tiểu thư ở trong vườn chờ, mong tam tiểu thư chớ làm nhị tiểu thư chờ đến trái tim băng giá.” Haha haha

Trĩ Nương lạnh lùng liếc bà ta một cái, chậm rãi đứng dậy, Củng di nương vội vàng tiến lên đỡ. Nàng ý bảo di nương đỡ nàng đến sau bình phong đổi váy áo, lại là váy áo màu xanh biếc, thắt eo màu vàng, nguyên liệu cũng thô đến nhám tay, nàng quét mắt hết tủ áo, thấy bên trong trừ bỏ hai màu này, cũng không có màu nào tốt, thậm chí còn có màu tối, rõ ràng là đồ của lão phụ nhân mới có thể mặc. Cái đai lưng màu vàng buộc eo nàng chặc đến tinh tế, một tay có thể ôm hết, may ngực cũng có nên thêm vẻ tiếu lệ.

Khúc bà tử ho khan một tiếng, “Tam tiểu thư, không còn sớm nữa.”

Tay Củng di nương run lên, tùy ý búi cho nàng búi tóc, dùng dải lụa buộc lại, chưa cắm trâm hay thoa gì. Trĩ Nương ra cửa, Ô Đóa tiến lên đỡ nàng, nàng buông tay Củng di nương, Củng di nương nhìn nàng như có thiên ngôn vạn ngữ, hai mắt đẫm lệ doanh doanh. Nàng xoay người, Ô Đóa đi theo bà tử kia, không đi bao xa, thì thấy Yến Nương ngồi ở đình hóng gió, trên bàn trái cây, điểm tâm, thật như là đang ngắm hoa. Triệu Yến Nương không mở miệng cho nàng ngồi, sờ cây trâm, “Tam muội muội, chúng ta là quan gia tiểu thư, mỗi tiếng nói, mỗi cử động phải giống quý nữ trong kinh, nhưng phải nhã nhặn, lịch sự , hiện giờ đại tỷ đã là huyện chủ, chúng ta thân là muội muội, càng phải khắc kỉ phục lễ, để người ta tìm không ra sai lầm.”

Cây trâm đó nạm ngọc, ngọc chất xanh biếc thông thấu, khắc kim bao, là đá quý, theo động tác vuốt của nàng ta càng rực rỡ lung linh.

Trĩ Nương chậm rãi ngẩng đầu, yên lặng nhìn Triệu Yến Nương, sắc mặt nàng vốn trắng, giờ bệnh càng trắng đến dọa người, môi không có chút máu môi chậm rãi nói khàn khàn “Nhị tỷ nói phải, nhờ Trĩ Nương mới thoát chết mà nghĩ thông suốt không ít chuyện, nói cũng kỳ quái, Trĩ Nương vốn đã vào địa phủ, nhưng diêm quan nói ta chết oan uổng, cho ta trở về thế gian.”

Mặt Triệu Yến Nương cứng đờ, cảm thấy có một ngọn gió âm thổi qua, nàng ta như gặp quỷ, nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ đó bình thường mạo mĩ , giờ trên mặt một mảnh trắng bệch, đôi mắt như có sương mù mênh mông , trong suốt, mà nhìn rất quỷ dị.

Trĩ Nương mơ hồ nhìn thấy ngay cửa ra vào có góc quan bào, nàng giả bộ vui mừng: “Diêm vương còn nói như thế, có thể thấy được Trĩ Nương mệnh còn dài, mà có câu nói, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc, ngươi xem, đại tỷ đã được phong làm huyện chủ.”

Đại tỷ được phong huyện chủ, cùng ngươi thứ tiện nha đầu này liên quan gì?

Triệu Yến Nương đứng lên, “Tam muội muội, nếu như ngươi nói, đại tỷ được phong huyện chủ,là nhờ ngươi thoát chết, lời này nếu truyền ra, thì Hoàng Hậu nương nương nghĩ như thế nào?”

Trĩ Nương dựa vào người nha đầu, hữu khí vô lực mà nhìn Triệu Yến Nương, “Nhị tỷ tỷ, ngươi nói gì vậy? Trĩ Nương nghe không hiểu, đại tỷ được phong huyện chủ vốn là việc đại hỉ, đương nhiên là nhờ Hoàng Hậu nương nương ân điển, Trĩ Nương may mắn trở thành muội muội huyện chủ, cảm kích vạn phần, Nhị tỷ cho rằng Trĩ Nương nói câu nào không đúng?”

Ngươi nói câu nào cũng không đúng, một thứ nữ còn tự xưng muội muội huyện chủ.

Triệu Yến Nương oán hận nghĩ, tức giận khó tiêu, nhìn bộ dáng mảnh mai tái nhợt đó, giơ tay nhấc chân đều có thể câu dẫn nam nhân, càng thêm tức khí.

“Tam muội muội, ngươi nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Lời này nói hơi trọng, Trĩ Nương làm như chịu không nổi, lay động thân mình, bỗng nhiên nhào về phía trước, nhào vào người Triệu Yến Nương , dùng âm thanh lạnh băng chỉ hai người nghe thấy nói: “ Thật ngu xuẩn, ta muốn cướp nam nhân của ngươi, dễ như trở bàn tay.”

Nói xong nàng lảo đảo ngã xuống, nhìn từ phía sau giống như là Triệu Yến Nương đẩy ngã nàng, may mà Ô Đóa nhanh tay giữ chặt, chủ tớ hai người không đứng vững, cùng ngã trên đất.

Triệu Yến Nương lửa giận công tâm, chỉ vào nàng mà mắng, “Tiện nhân, ngươi còn dám tư tưởng đến Đoạn biểu ca, quả thực là si tâm vọng tưởng, ngươi bất quá chỉ là một thứ nữ, xuất thân đê tiện, tương lai cùng di nương ngươi làm thiếp giống nhau.”

Trĩ Nương vờ không dám tin tưởng nhìn nàng ta, trong mắt mang hơi nước, từng dòng nước mắt lăn xuống, môi run rẩy, “Nhị tỷ, ngươi nói cái gì? Ngươi cư nhiên…”

Nàng thân mềm thể nhược, còn chưa từ trên mặt đất bò lên, lại ngã xuống đi, ủng quan màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt, nàng ngẩng đầu, nước mắt rơi như mưa, mang theo cầu xin, “Cha… Trĩ Nương không muốn làm thiếp, vừa rồi Nhị tỷ nói Trĩ Nương về sau cũng giống như di nương- làm thiếp, mấy ngày trước, Đoạn biểu ca cũng lôi kéo Trĩ Nương, nói muốn cho con làm thiếp , con sợ… Cha… Con không muốn làm thiếp, con sợ…”

Giọng chưa tốt, còn khàn khàn, giờ lại mang theo ủy khuất cùng khiếp đảm, cộng với thương tâm nghẹn ngào, Triệu huyện lệnh đau lòng vạn phần, rốt cuộc cũng là thân sinh nữ nhi, nào có đạo lý không đau lòng.

“Cha, cha chớ nghe nàng ta nói bậy, nữ nhi không nói như vậy.”

Triệu Yến Nương vội cãi lại, Trĩ Nương dựa vào lòng Ô Đóa, không phản bác lời nàng ta nói, chỉ khóc, khóc đến hổn hển, hôn mê bất tỉnh.

Trong vườn toàn tiếng Triệu huyện lệnh rống giận, nghe tin Củng di nương thương tâm muốn chết, “Nhị tiểu thư, cầu xin ngài chớ làm khó tam tiểu thư, thân mình tam tiểu thư chưa tốt, sợ là không thể ngày ngày cùng ngài ngắm hoa, mong ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha tam tiểu thư đi.”

Củng di nương từ tay Ô Đóa tiếp nhận nữ nhi, liền thấy Trĩ Nương từ từ tỉnh, hữu khí vô lực nói, “Nhị tỷ tỷ, Trĩ Nương thật sự là không có khí lực ngắm hoa, sợ là uổng phí ý tốt của tỷ, mong tỷ chớ trách tội, cho muội muội trở về nghỉ ngơi trước.”

Nàng nói nhỏ giọng, mang theo nản lòng thoái chí. Lại quay đầu nhìn Triệu huyện lệnh, chưa nói đã rơi lệ, “Phụ thân, Trĩ Nương thề chết không làm thiếp, mong cha thành toàn.”

Tim Củng di nương như bị đao cắt, khóc thảm thiết. Triệu huyện lệnh trầm mặt, tuy cách khá xa, nhưng tận mắt nhìn thấy nhị nữ nhi đẩy ngã tam nữ nhi trên mặt đất, hắn lạnh lùng nhìn Triệu Yến Nương, Triệu Yến Nương còn biện giải, “Cha, Yến Nương không nói muốn Trĩ Nương làm thiếp, Yến Nương…”

“Bang.”

Triệu huyện lệnh run rẩy bàn tay, tuy cách khá xa không nghe rõ, nhưng hai chữ làm thiếp cũng nghe rành mạch, “Còn dám giảo biện, đường đường là quan gia tiểu thư, cư nhiên dám nói cho muội muội làm thiếp, ngươi có biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ không.”

Triệu Yến Nương bụm mặt, không thể tin mà nhìn Triệu huyện lệnh, che mặt chạy về phòng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play