Trong lúc ngủ mơ, tựa hồ lại mơ về kiếp trước, trốn đông trốn
tây, mỗi ngày sống trong hoảng sợ , ngủ sâu cũng là điều quá xa xỉ, bỗng nhiên
như thấy cả người nàng đầy máu nằm giữa đường cái, bốn phía xe tới xe lui,
người đi đường như nhện dệt tơ, có tiếng thét chói tai cùng bao âm thanh ầm ĩ,
máu trong thân thể trào ra mặt đất như đóa hoa đỏ rực rỡ, nàng mở to mắt, nhìn
mây trắng, chậm rãi theo gió phiêu lãng. Mí mắt không ngừng rủ xuống, nàng
không cam lòng nhưng vẫn phải nhắm mắt lại, tuy rằng sống gian nan, nhưng nàng
còn không sống đủ mà.
Hôm sau khi từ từ tỉnh lại, liền thấy Củng di nương váy áo cổ
trang phiền phức , nhan sắc thuần tịnh, tuy tuổi tác thoạt nhìn cũng không nhỏ,
lại nhu nhược động lòng người, một bộ phong tư ý vị, muốn ôm nàng lại không dám
ôm , khóc lóc bi thương.
Nàng suy tư một chút nữ nhi thì nên có bộ dáng nữ nhi, nàng mỉm
cười.
Một bà tử từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một bồn gỗ khắc
hoa, Củng di nương lấy khăn đè khóe mắt, đỡ nàng lên rửa mặt chải đầu, khi nói
chuyện Trĩ Nương mới biết vị này bà tử họ Lan, là tâm phúc của Củng di nương.
Ô Đóa vén rèm tiến vào, trong tay nàng bưng một chén cháo, Trĩ
Nương mới vừa rồi đang cảm thấy trong bụng rỗng tuếch, thấy bữa ăn sáng, ương
ngạnh chịu đựng cổ họng không khoẻ, đem cháo uống hết. Củng di nương thấy nàng
uống xong, hốc mắt càng hồng, hỏi: “Ô Đóa, hôm nay ngươi đi tới phòng bếp lấy
thức ăn, có người làm khó ngươi.”
Ô Đóa chần chờ một chút, “Di nương, Vương bà tử cũng không làm
khó gì, chẳng qua nói chuyện khó nghe chút, nô tỳ coi như không nghe thấy.”
Củng di nương nghe vậy hốc mắt lại đỏ thêm chút, rút khăn lau
nước mắt đang trào, Trĩ Nương phát hiện vị di nương này nước mắt thật nhiều,
quả thực chính là người làm từ nước.
Trĩ Nương đem chén đưa cho Ô Đóa, chỉ yết hầu, Củng di nương
khóc lên, thanh âm nghẹn ngào, “Tam cô nương hiểu chuyện, di nương minh bạch
rồi, thân là thiếp thất nên tuân thủ bổn phận, chưa bao giờ muốn cùng phu nhân
tranh giành cái gì, cô nương từ nhỏ ngoan ngoãn, tuy là nhị cô nương nhiều lần
gây sự, cô nương cũng chịu đựng, lần này nếu không phải các nàng quá mức, như
thế nào… May mắn Bồ Tát phù hộ, cô nương đại nạn không chết, nếu không…”
Nói xong, nước mắt Củng di nương Hàm Phương càng rơi. Ánh mắt
Trĩ Nương lạnh lùng. Bồ Tát cao cao, sao có thể thấy nhân gian khó khăn cỡ nào.
Nàng dựa vào giường, Lan bà tử cùng Ô Đóa thu thập xong, liền lui ra ngoài,
trong phòng chỉ còn mẹ con hai người, Củng di nương Hàm Phương nước mắt lưng
tròng nhìn nàng, “ Cô nương bất quá chỉ cùng biểu thiếu gia không cẩn thận chạm
tay, nhị cô nương liền gào lên cho mọi người biết, nói cô nương không biết xấu
hổ quấn quýt si mê biểu thiếu gia, vội vàng dán lên tiếng xấu cho cô nương,
nhưng di nương biết, cô nương là hài tử quy củ, ngày thường đều tránh biểu
thiếu gia không kịp, sao lại làm ra sự tình như thế , việc này đại nhân sẽ tự
tra, vì sao cô nương luẩn quẩn trong lòng, nông cạn…” Là như vậy đấy.
Bất quá là bị nam nhân chạm vào tay một chút, nguyên chủ bị bức
tìm chết. Gian ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Củng di nương dừng lại
không nói, đem nước mắt lau khô, rèm cửa xốc lên, người tiến vào chính là Đổng
thị. Củng di nương đứng lên hành lễ, Đổng thị cũng không thèm nhìn tới Hàm
Phương, bắt bẻ mà nhìn Trĩ Nương, làm bộ làm tịch mà thở dài,:“Hôm qua ta nghĩ
tới nghĩ lui, tuy rằng Trĩ Nương không biết, nhưng ta thân là mẹ cả, lại không
thể nhìn nàng lại làm việc ngu ngốc, danh tiết cô nương gia quan trọng, trước
mắt việc này không dối gạt được, chi bằng nhân cơ hội này đính hôn cho Trĩ
Nương.”
Nghe vậy, Củng di nương kinh hãi. Đổng thị đứng bên cạnh giường,
trên cao nhìn xuống : “Trĩ Nương tuy tuổi tác nhỏ nhất, nhưng chuyện đã xảy ra
nào còn nhà ai nguyện ý cưới nàng làm chính thê, nhưng ta là mẹ cả thiện tâm,
nghĩ tới chúng ta có duyên là mẹ con một hồi, thật không đành lòng… Nhà mẹ đẻ ta
có đứa cháu trai, tuấn tú lịch sự, thân cường thể tráng, Trĩ Nương gả qua, dựa
vào mặt mũi ta, tẩu tử ta cũng không nói gì.”
Mặt Củng di nương trong nháy mắt trắng bệch, run rẩy môi, “Phu
nhân, việc này lão gia cũng biết à?”
Đổng thị cười như không cười mà nhìn Hàm Phương, “ Hôn nhân một
đứa thứ nữ , ta là mẹ cả sẽ làm chủ đó là, hà tất phải kinh động lão gia, việc
này đã định rồi, Trĩ Nương hảo hảo dưỡng thương, rồi chờ gả chồng đi.”
Nói xong Đổng thị liền nghênh ngang mà đi ra ngoài .
Củng di nương suy sụp nhìn nữ nhi, khóc lớn lên. Trĩ Nương thật
sự có chút chướng mắt nhìn Củng di nương chỉ biết khóc, nàng giãy giụa ngồi
dậy, Củng di nương hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng, “Làm sao bây giờ? Phu
nhân cư nhiên nhẫn tâm, Đổng gia thiếu gia thập phần hung bạo, nghe nói vợ cả
là bị hắn đánh chết, không được… Ta muốn đi cầu lão gia…”
Củng di nương khóc lóc che mặt chạy đi. Trĩ Nương nhìn nóc nhà ,
rũ mắt, sau một lúc lâu, dùng sức vỗ ra tiếng vang, ở gian ngoài Ô Đóa tiến
vào, “Tam tiểu thư, có cái gì phân phó ạ?”
Trĩ Nương vẫy vẫy tay, lại chỉ tủ quần áo, Ô Đóa hiểu ý, mang
tới một bộ màu xanh biếc, giúp nàng thay đỡ nàng đến trước bàn trang điểm, búi
tóc lên. Cái gương mờ ảo soi ra thiếu nữ yếu ớt mảnh mai, váy áo màu xanh biếc
cũng không thể làm nhan sắc nàng giảm phân nửa, rõ ràng là một đóa mỹ lệ.
Yết hầu vẫn còn đau, nàng cố nén lại, để Ô Đóa đỡ ra ngoài, vừa
đi ra cửa, ánh sáng bên ngoài đâm vào hai mắt làm nàng không mở ra được. Nàng
hít sâu một hơi, lại trợn mắt nhìn cái sân xa lạ, huyển hướng nhìn Ô Đóa, ráng
mà phun ra một chữ, “Phụ…”
Ô Đóa hiểu, “Huyện lệnh đại nhân ở phía trước.”
Trĩ Nương gật đầu, ý bảo đến đó. Còn chưa đến gần, đã nghe thấy
tiếng Củng di nương khóc.Tam đường là chỗ làm việc của huyện lệnh , lúc này
không chỉ có Triệu huyện lệnh , còn có Văn sư gia, Củng di nương cứ xông tới,
Văn sư gia vội vàng lảng tránh. Vừa vặn đụng Trĩ Nương, Văn sư gia ở xa xa chào
hỏi, Trĩ Nương bất động thanh sắc mà đánh giá hắn, chỉ thấy hắn không đến bốn
mươi tuổi, diện mạo nho nhã, vóc người trung đẳng, hai mắt như đuốc, tràn đầy
cơ trí.
Trĩ Nương cúi đầu, Ô Đóa khom lưng hành lễ, “Văn sư gia.”
Người này là sư gia thật ra có chút ngoài dự đoán mọi người. Văn
sư gia tránh đi, Trĩ Nương đi vào, liền thấy Củng di nương khóc thút thít, phụ
thân thì sắc mặt đen thui, chắp tay sau lưng nổi giận đùng đùng mà hướng tới
hậu viện. Củng di nương khóc lóc chạy đuổi theo, cho Trĩ Nương một ánh mắt, ý
bảo nàng không cần đi cùng, Trĩ Nương nhíu mi, Đổng thị biết phụ thân rõ ràng
không tán đồng , Đổng thị vì sao còn phải nói cho các nàng việc này.
Nàng nhìn thân ảnh Củng di nương, bừng tỉnh sáng tỏ, Đổng thị rõ
ràng là cố ý nói cho các nàng nghe, nhưng thật ra là muốn Trĩ Nương nghe, nàng
mới từ quỷ môn quan trở về một chuyến, tính tình của nguyên thân nếu biết được
lập tức phải gả cho một nam tử có khuynh hướng bạo lực, sợ là lại tìm chết.
Đổng thị muốn nàng chết, đây mới là mục đích chính. Trĩ Nương nghĩ thông suốt,
nhưng thật ra nàng không vội, lấy nàng tư sắc của nàng Triệu huyện lệnh tất
nhiên sẽ không để nàng tùy tiện gả chồng.Từ xưa đến nay, hôn nhân là lệnh của
cha mẹ, là lời người mai mối, nàng một cô nương chưa lấy chồng không được tham
dự, nàng chậm rãi xuyên qua vườn, bất động thanh sắc mà đánh giá hậu trạch
huyện nha.
Lúc này cảnh xuân tươi đẹp, xanh tươi, đỏ tươi dù vườn hoa không
có giống quý lắm nhưng nở rất diễm lệ. Sân không lớn, gạch xanh ngói đen, mái
cong kiều giác, ở giữa có một tòa đình hóng gió, hình bát giác. Thể lực nàng
chống đỡ hết nổi, dựa vào người Ô Đóa, chỉ cái đình hóng gió, Ô Đóa đem nàng đỡ
qua, ngồi trên ghế dài, sân thật sự không lớn, ngồi ở đình hóng gió, đều mơ hồ
nghe được tiếng nói bên đông sương. Tiếng nam nhân rống giận cùng tiếng nữ
nhân, còn có một giọng nói chua ngoa cãi lại. Trĩ Nương thần sắc không rõ, nhìn
cảnh không chân thật ở đây, lơ đãng quét đến góc vườn, ở nơi đó không biết khi
nào có một vị thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, mặc trường bào trắng, vân
khăn vấn tóc, diện mạo anh tuấn, lộ ra một cổ trí thức đứng đó nhìn Trĩ Nương
bằng ánh mắt si mê mang theo thâm tình, thấy trên cổ nàng quấn mảnh vải, trong
ánh mắt có đau lòng, còn có thương hại.
Thanh niên chậm rãi đi tới, Ô Đóa hành lễ, “Gặp qua biểu thiếu
gia.”
-Biểu thiếu gia? Người cùng nguyên chủ chạm tay - biểu thiếu
gia.
Biểu thiếu gia ánh mắt thương tiếc, “Trĩ biểu muội, ngươi…”
Trĩ Nương đứng dậy, đỡ tay Ô Đóa trở về, vị biểu thiếu gia này,
vẫn là để xa mới tốt, mới bất quá là chạm tay, mẹ cả có thể bức cho nguyên chủ
đi tìm chết, nếu giờ lại có liên quan, không biết lại rước lấy phiền toái gì.
Thấy nàng muốn đi, thanh niên vội la lên, “Trĩ biểu muội, Hồng Tiệm nguyện gánh
vác trách nhiệm, chiếu cố biểu muội cả đời.” Trĩ Nương nghe hắn nói, chỉ là
chiếu cố, mà không phải cưới, vị biểu thiếu gia này ham hố bất quá là sắc đẹp,
muốn nàng làm thiếp, ánh mắt nàng lạnh lùng, rũ mắt xuống, đối với lời hắn nói
phảng phất như không nghe thấy. Thanh niên vội đuổi theo, chặn đường đi, vội
vàng, “Trĩ biểu muội…”
“Hồng biểu ca.”
Một thiếu nữ vội vàng đi tới, nàng ta ước mười sáu , mười bảy
tuổi, mắt xếch, mũi tẹt, lại trang điểm đậm, búi tóc cắm đầy kim thoa, một viên
nạm vàng, nạm trân châu, theo động tác nàng đi, nhìn đến hoa mắt.
“Nhị tiểu thư.” Ô Đóa hành lễ.
Thiếu nữ đó không để ý tới nàng, ánh mắt ôm hận nhìn Trĩ Nương,
sau đó xoay người về phía Hồng Tiệm chào hỏi, kim thoa trân châu lung lay, đem
diện mạo nàng ta thêm hai phân mỹ lệ, “Yến Nương gặp qua Đoạn biểu ca.”
“Nhị biểu muội đa lễ, Hồng Tiệm có lễ.”
Nam nhân thoáng khom lưng, đôi tay hồi một cái lễ. Trĩ Nương
dùng ngón tay moi lòng bàn tay Ô Đóa, Ô Đóa vội cáo tội với hai người, “Biểu
thiếu gia, nhị tiểu thư, tam tiểu thư thân mình không khoẻ, nô tỳ trước đưa tam
tiểu thư về phòng.”
Đoạn Hồng Tiệm thấy nàng sắc mặt tái nhợt, lại nhìn về cái cổ
băng bó, muốn nói lại thôi, Trĩ Nương làm như không thấy được, bộ dáng cúi đầu,
lộ ra cái cổ non mịn.