Trình Vũ còn nhớ ngày đó là ngày cô mới ra cữ một ngày, buổi tối
đó cô bị khát nước nên tỉnh giấc, mơ mơ màng màng tỉnh lại nhưng không thấy Lục
Vân Cảnh ở bên người, tối rồi cũng không biết anh chạy đi đâu, vốn định gọi
điện thoại cho anh thì nghe phòng cách vách giống như có tiếng vang.
Vội vàng xuống giường xem, tới cửa phòng con cô lại nhìn thấy
Lục Vân Cảnh ngồi xổm trước nôi, anh không bật đèn nhưng ngoài cửa sổ có ánh
trăng chiếu vào, cô nhìn cảnh Lục tiên sinh ôn nhu, cẩn thận chạm vào mặt con
trong nôi, chắc lo lắng ngón tay mình quá thô ráp sẽ tổn thương con nên động
tác của anh lộ ra sự cẩn thận nói không nên lời. Lục tiên sinh càng si mê nhìn
con trai giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ mà mình
đích thân tạo ra. Quả thực lúc ấy cô ngây người, Lục tiên sinh lạnh lùng hóa
thành ôn như, là như bị mê muội, phải nói là mê muội?
Trình Vũ bĩu môi, rõ ràng thích như vậy lại còn ra vẻ, thật là
không hiểu nổi.
Hồi thần, Trình Vũ vội sờ đầu con trai nói: “Ba ba không phải
không yêu con, ba ba chỉ không giỏi biểu đạt mà thôi, con không biết ngươi khi
còn nhỏ mỗi lần con khóc nháo đều là ba ba dỗ dành con đấy.”
Tiểu gia hỏa nghe thế hai mắt sáng ngời, vội hỏi: “Thật vậy ạ?”
Trình Vũ gật đầu khẳng định, tiểu gia hỏa mới yên lòng, tiếp tục
vui sướng ăn bánh kem.
Ăn xong bánh kem, tiểu gia hỏa liền ngồi trên sô pha chơi game chém trái cây, trò chơi này gần đây nhóc Lục mê lắm, cứ rảnh là sẽ chơi một chút, bất quá nhóc Lục bị ba dạy sự tự hạn chế nên mỗi lần chỉ chơi hai mươi phút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.