“Trình tiểu thư, hiện tại có thể nói chuyện được chứ?”

Ngay lúc này, người đứng ở mép giường cô chính là một nữ cảnh sát mặc chế phục khá trẻ. Vị nữ cảnh sát này từ lúc cô tỉnh lại vẫn ở bên này, chỉ là do mấy ngày trước thân thể cô vẫn suy yếu, không sức lực nói chuyện, cho nên mới không cùng cô nói chuyện với nhau.

Trình Vũ không biết vì sao cảnh sát lại tìm tới cô, hơn nữa nơi này cũng không phải là nhà Lục Vân Cảnh, phòng này khá giống giường bệnh, bên cạnh còn có giá truyền dịch với máy điện tâm đồ nhưng nhìn lại không giống bệnh viện mà giống viện nghiên cứu. Soái- Đào Quân Trang 03/02/2020

Trình Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nơi này là chỗ nào, cô chỉ biết là mình hôn mê thật lâu hay sao đó nên giờ tuy rằng tỉnh lại đầu óc vẫn mơ mơ màng màng.

Tuy rằng thân thể mấy ngày hôm trước ổn hơn không ít, nhưng khi Trình Vũ nói chuyện giọng vẫn suy yếu:

“Hiện tại tôi có thể nói chuyện rồi, cảnh sát tìm tôi có chuyện gì sao?”

Cách đó không xa còn có một nam cảnh sát đang ngồi trước laptop, tựa hồ là chép lại nội dung Trình Vũ cùng nữ cảnh sát này nói chuyện. Soái- Đào Quân Trang 03/02/2020

Cái loại tư thế này cứ như là đang thẩm vấn nghi phạm khiến Trình Vũ có chút thấp thỏm.

Nữ cảnh sát trầm mặc trong chốc lát mới dùng khẩu khí kiểu xử lý việc công hỏi:

“Trình tiểu thư biết Lục Vân Cảnh giết người chứ?”

Nghe lời này khiến Trình Vũ vô cùng khiếp sợ, thậm chí cô cho rằng mình nghe lầm, cô không dám tin mà nhìn nữ cảnh sát hỏi:

“Lục Vân Cảnh giết người sao? Hắn giết ai?”

Nữ cảnh sát chăm chú nhìn vào mặt cô, tựa hồ để xác nhận thái độ kinh ngạc của cô có giống hỉa vờ không, một lúc sau cô ta mới nói:

“ Lục Vân Cảnh là tội phạm truy nã trong danh sách Most Wanted, hung thủ đại liên hoàn án 821. Theo cảnh sát điều tra, động cơ Lục Vân Cảnh giết người là vì cứu cô, Trình tiểu thư, cô có biết chuyện này không?”

“Most Wanted” “ Hung thủ giết người liên hoàn “Lục Vân Cảnh”.

Trình Vũ làm thế nào cũng không thể đem những cụm từ này liên hệ đến nhau.

Hơn nữa sao cảnh sát lại nói Lục Vân Cảnh giết người là vì cứu cô?

Sao có thể?! Soái- Đào Quân Trang 03/02/2020

Ngồi trên xe cảnh sát thượng, vẻ mặt Trình Vũ như dại ra, mắt nhìn về phía trước trong đầu hồi tưởng lại lời nữ cảnh sát đó vừa nói.

“Lục Vân Cảnh trong vòng hai năm đã giết tổng cộng 35 người, hắn đem những người này tới làm thực nghiệm, mục đích là muốn tìm ra phương pháp cứu Trình tiểu thư.”

Đối với chuyện này Trình Vũ hoàn toàn không biết gì cả, trên thực tế nếu không phải nghe nữ cảnh sát này nói thì cô cũng không biết mình đã hôn mê hai năm.

Bệnh này kỳ thật chính cô cũng rất rõ ràng, ngay cả bác sĩ đều nói là không thể trị tận gốc, chỉ có thể giảm bớt đau đớn, khi được chẩn ra bệnh ung thư có liền biết mình sống không được bao lâu nữa rồi.

Virus làm tim bị viêm khiến trái tim suy kiệt sưng lớn lên. Kỳ thật trước khi kiểm tra Trình Vũ đã cảm giác thân thể của mình không tốt lắm, cô thường xuyên nóng sốt đau đầu, hắt xì ho khan, buồn nôn này nọ, cô tưởng mình bị cảm nên không có để ý, uống thuốc xong thấy hơi ổn chút liền không thèm quản nữa, chỉ là sau này lại có một lần ho ra máu mới đến bệnh viện kiểm tra, mới biết viêm cơ tim.

Soái tìm trên google: “Viêm cơ tim là tình trạng nhiễm trùng do virus gây ra làm cho cơ tim bị viêm và sưng tấy lên. Nếu bị viêm nặng, cơ tim không thể thực hiện chức năng giúp tim co bóp để bơm máu đi nuôi cơ thể. Điều này khiến máu đông lại tạo thành huyết khối ở tim dẫn đến nhồi máu cơ tim hoặc thậm chí đột quỵ.”

Bác sĩ bảo cô nhanh nhập viện trị liệu đi, bằng không sẽ dễ nhồi máu cơ tim rồi chết đột ngột.

Cô không nói cho ai, cứ tính thu xếp xong thì yên lặng ra nước ngoài trị liệu, chỉ là chưa ra đến cửa đã mất ý thức. Một lần hôn mê đã hai năm.

Mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì cô thật sự không biết, cảnh sát dò hỏi vài lần, còn cho bác sĩ tâm lý tới xem cô có nói dối không, cuối cùng cũng không phát hiện ra gì mới xác nhận là cô thật sự không biết mới giải trừ hiềm nghi cho cô, sau đó cho người đem cô ra khỏi viện nghiên cứu.

Trình Vũ đoán không sai, nơi này xác thật là một viện nghiên cứu Lục Vân Cảnh chọn nó ở một núi hoang xa xôi.

Bởi vì thân thể cô còn yếu nên tài xế lái xe thật chậm, Trình Vũ mở cửa sổ một chút để thông gió, gió lành lạnh thổi trên mặt. Khi biết hết chuyện xảy ra cô mới hỏi cảnh sát Lục Vân Cảnh ở chỗ nào.

Trong đầu cô vẫn nhớ biểu tình của nữ cảnh sát kia khi nói cho cô nghe:

“Bởi vì tính chất phạm tội của hắn quá mức ác liệt, tòa tuyên án vài ngày sau tử hình.” Nữ cảnh sát đó còn nói:

“Bất luận kẻ nào cũng không thể áp đảo pháp luật, mặc kệ hắn đã từng bác sĩ thiên tài bác sĩ hay là chủ một tập đoàn có thể một tay che trời, hay mặc kệ hắn vì cái gì mà giết người, thì chỉ cần hắn phạm tội thì sẽ chạy không thoát được sự chế tài của pháp luật!”

Trình Vũ đặt tay trên gối, không biết có phải vì mới khỏe không mà cô cảm giác trái tim mình ẩn ẩn đau.

35 người, Lục Vân Cảnh cư nhiên vì cứu cô mà giết 35 người!!

Trình Vũ khiếp sợ không phải vì số mạng người mà cô còn khiếp sợ vì Lục Vân Cảnh giết người là vì cô, nữ cảnh sát đó còn nói:

“Tuy rằng thủ đoạn của Lục Vân Cảnh tàn

nhẫn, nhưng hắn giết người cũng là vì cứu người, tôi nhìn ra được hắn thực thích cô.” Lời này bất đồng với thái độ từ trước tới nay cô ấy- việc công xử theo phép công, khi nói những lời này sắc mặt cô áy lộ ra vài phần ngưng trọng, bất quá nói xong lại bổ sung thêm một câu:

“Đương nhiên phương thức của hắn là không nên.”

Chỉ là lòng Trình Vũ cười khổ, Lục Vân Cảnh yêu cô? Những lời này tựa như một câu chuyện cười.

Không có ai so với cô rõ ràng hơn hôn nhân với Lục Vân Cảnh đến tột cùng là như thế nào.

Nếu cô nói cho nữ cảnh sát này nghe, dù cô cùng Lục Vân Cảnh kết hôn nhiều năm lại thì họ vẫn không chung phòng, thậm chí hai người họ vẫn luôn duy trì mối quan hệ nửa xa lạ, chắc nữ cảnh sát này nhảy dựng lên mất.

Cùng Lục Vân Cảnh kết hôn bất quá là theo nhu cầu mà thôi. Kết hôn xong không chỉ không ngủ cùng phòng mà thậm chí sự giao lưu cũng rất ít, Lục Vân Cảnh sẽ yêu cô đến mức vì cô mà điên cuồng giết người, sao cô có thể tin được?!

Chỉ là cuối cùng cô cũng không nói gì, chỉ thỉnh cầu cảnh sát đưa cô trở về. Về nhà của cô và Lục Vân Cảnh.

Ở ngoại Bắc Thành có một căn biệt thự, phòng rất lớn giống như lâu đài.

Từ khi Lục Vân Cảnh xảy ra chuyện toàn bộ tài sản đều bị đống băng lại, chỉ còn căn nhà này vì đây là Lục Vân Cảnh mua trên danh nghĩa của cô, những việc này cũng là cảnh sát nói cho Trình Vũ nghe, trước đó cô căn bản không biết Lục Vân Cảnh dùng danh nghĩa cô.

Cảnh sát đưa cô đến cửa liền rời đi, trước khi rời đi còn dặn dò cô phải cẩn thận. Trình Vũ đứng trước cửa nhìn căn biệt thự nguy nga bên trong cánh cửa khí phách hùng vĩ này mà lặng im thật lâu mới đẩy cửa đi vào.

Đập vào mắt cô là một mảnh hiu quạnh, hai bên không có người làm vườn tu bổ, cũng đã không có người hầu từ cửa ra nghênh đón, hai bên cửa hông cũng không có bảo an mặc chế phục tuần tra.

Trong sân trống trải, biệt thự cô tịch không một chút sinh khí, lạnh lẽo thê lương như bị người quên lãng.

Rõ ràng…… Rõ ràng trước khi cô hôn mê nó không giống như thế này.

Nhìn cảnh tịch liêu trước mắt tựa hồ cô mới nhận ra, quả nhiên là Lục Vân Cảnh đã không còn nữa, thời đại thuộc về hắn đã hoàn toàn kết thúc.

Một loại khổ sở không nói nên lời từ đáy lòng tỏa ra, miệng vết thương lại truyền đến đau đớn.

Cô che ngực gian nan đi vào nhà.

Biệt thự trang hoàng tinh xảo xa hoa lại quá cô tịch, đẩy cửa vào một mùi ẩm mốc xông vào mũi vì thật lâu không có người ở

Sô pha phô ra chất nhung tơ thủ công phức tạp, thêu thùa hoa mĩ bám đầy bụi, Trình Vũ tùy ý vỗ vỗ bụi rồi cuộn tròn người trên sô pha lấy điều khiển mở TV từ xa.

Quả nhiên trên TV đều phát tin hung thủ Lục Vân Cảnh bị bắn chết. Họ nói về thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tính biến thái của hắn khi lấy người sống làm thực nghiệm, nói hắn điên cuồng thế lại chỉ là vì muốn cứu vợ mình.

Tin tức tới tới lui lui cũng đều là những nội dung đó.

Trình Vũ ngơ ngác ngồi trên sô pha, đợi khi cô phản ứng lại thì mới phát hiện trời đã tối rồi.

Bên ngoài vang lên tiếng sấm, có mưa tí tách rơi ngoài rừng cây và trên từng ngọn cỏ.

Không biết cửa bị mở khi nào, gió to làm cánh cửa lắc tới lắc lui, Trình Vũ đứng dậy chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng mà mới vừa đứng lên nhìn ngoài cửa đột nhiên thấy một bóng đen.

Trình Vũ cả kinh cho rằng mình xuất hiện ảo giác, nàng lắc lắc đầu lại nhìn lại thì bóng đen đã từ cửa đi vào.

Người này mặc một áo khoác dài to màu đen, cổ áo dựng thẳng che khuất cổ hắn, trên đầu hắn đeo một cái mũ trùm kín mít che khuất hết khuôn mặt hắn, cả người hắn một chút khe hở cũng không có.

Ban đêm lạnh lẽo chỉ có một mình cô trong căn biệt thự trống trải đột nhiên có khách không mời mà đến thì có biết bao quỷ dị chứ.

Trình Vũ đặt tay hai bên sườn theo bản năng, cô nhìn chằm chằm vào người quỷ dị đó, cô muốn hỏi lại phát hiện mình sợ tới mức yết hầu không phát nổi ra tiếng.

Đúng lúc này, cô lại thấy hắc y nhân đột nhiên từ cổ tay áo lấy ra một chủy thủ, chủy thủ đón ánh sáng từ sấm chớp trong đêm đen lòe ra hàn quang lạnh buốt.

Lòng Trình Vũ lộp bộp, cô theo bản năng chạy lên trên lầu, không ngờ người này nhìn ra nàng ý đồ cô nên đột nhiên tiến lên hạ gục cô ngã trên mặt đất, Trình Vũ kinh hô một tiếng, mắt thấy người nọ giơ đao đâm tới, cô theo bản năng bắt lấy tay hắn, nhưng vì vừa mới khôi phục không lâu thân thể đang rất suy yếu, hơn nữa người này sức lực quá lớn, trong chốc lát Trình Vũ liền chống đỡ không được nữa.

“Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta?”

Người này không nói gì, hắn nhấc chân hung hăng đá vào ngực cô, miệng vết thương chưa hoàn toàn khép lại, Trình Vũ đau quá nên lực trên tay yêu xuống, người nọ liền nhân cơ hội đưa dao lên.

Lưỡi dao đâm vào, cô ráng chế trụ tay hắn, dùng hết lực từng câu từng chữ hỏi:

“Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta?”

Người này sức lực rất lớn, thoát tay cô dễ như trở bàn tay, hắn cũng không nói gì, hờ hững nhìn cô chăm chú rồi xoay người rời đi.

Trình Vũ nhìn kẻ đó ra cửa biến mất trong đêm mưa, thân thể Trình Vũ mềm nhũn nằm trên mặt đất, máu theo miệng vết thương chảy ra, bên người cô là một vũng máu rất lớn. Tay phải Trình Vũ nắm thật chặt vì lúc đó cô mới lấy được một cái nhẫn từ tay kẻ hành hung đó, thời điểm người nọ vừa mới động thủ cô thấy trên tay hắn có một viên đá quý, kiểu đồ cổ, vòng kim loại trên đó khảm một viên bảo thạch hồng.

Lúc trước nữ cảnh sát đó nói, buổi tối sẽ phái người tới bảo hộ an nguy cho cô, rốt cuộc thì Lục Vân Cảnh vừa mới sa lưới không lâu, người thân nạn nhân đang lúc xúc động nhất cảnh sát lo bọn họ sẽ đến trả thù.

Chung quy là cảnh sát đã tới chậm một bước. Nhưng cũng may trước khi chết cô lấy được vật chứng chỉ hy vọng chiếc nhẫn này có thể làm chứng cứ bắt hung thủ.

Chỉ là, người giết cô thật sự là người nhà nạn nhân sao?

Không biết có phải ảo giác hay không mà Trình Vũ cảm thấy trước khi rời đi hung thủ nhìn chăm chú cô, thời điểm đó tựa hồ là hắn đang cười.

Trình vũ cảm thấy hung thủ biết cô……

Máu tươi chảy càng nhiều khiến thân thể cô lạnh đi, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Trước mắt Trình Vũ là một đóng máu tươi, trong lòng cô thầm nghĩ, cuối cùng vẫn cô phụ hảo tâm của Lục Vân Cảnh rồi, hắn hao hết tâm tư mới cứu được mệnh cô, vậy mà giờ cứ như vậy không còn.

Lời của Soái: Lại đào hang mới... Hang này hiện đại nên hy vọng sẽ chú ý xưng hô cho khỏi sai sót, theo bao năm đọc trọng sinh thì khi làm việc xấu cũng không nên tiết lộ dù người bị hại có sắp chết cũng không được nói ra, vì tương lai dễ bị báo thù hahaha...

Còn thực tế, thì nên sống thật tốt, biết yêu thương, mới bình an từ trong tâm hồn  ... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play