Diệp phu nhân cho hộ sĩ ôm cháu lại, Trình Vũ đầy cõi chờ mong
nhưng khi nhìn cuc thịt mềm mại nhăn nhúm trong tã lót sắc mặt cứng đơ luôn,
cái gì vậy cà, không phải nói đáng yêu lắm sao? Nhăn nhúm dúm dó nào có đáng
yêu chứ? Lục tiên sinh còn nói giống cô? Xấu vậy sao giống được trời?
Trình Vũ cảm thấy thị giác có vấn đề, vội hỏi: “Không phải là
lấy lầm con rồi chứ ạ, sao xấu như vậy?”
Lâm Giai Nhân cả giận liếc mắt con gái “Nào có ai làm mẹ lại
ghét bỏ con mình xấu chứ?”
Trình Vũ: “……” ( Khai thiệt luôn là từ bé tới lớn chưa bao giờ
được thấy con nít sơ sinh cả, lúc gặp được thì cũng 1 tháng hoặc 1 tuổi nên chả
biết con nít mới sinh có nhăn thiệt hông hay mấy ngày sau mới nhăn,....
kkkk.... Lúc Soái có đứa em họ sinh thiếu tháng chưa được 1kg luôn, Soái cứ
tưởng tưởng con gà còn hơn 1kg nên chả biết đứa nhỏ sẽ bằng cái gì hết, nghe
bảo nhỏ như mèo con, nhưng Soái cũng chưa được thấy Mèo mới sinh nên trí tưởng
tượng không dùng được, kkkk..... Nhưng con nít trong mắt Soái xấu hay đẹp thì
cũng cưng hết vì mắt đứa bé rất sáng, trong veo à miễm nó sạch sẽ với đừng quấy
khóc là đẹp rạng ngời luôn á )
Diệp phu nhân cũng nói: “Con nít mới vừa sinh toàn như vậy, lớn
chút sẽ khác.”
Trình Vũ cũng không biết nên nói gì, chỉ hy vọng Diệp phu nhân
không phải đang an ủi cô. Nhìn lại bé con trong tã lót, cũng không biết tiểu
gia hỏa này có phải biết mình bị chê xấu hay không mà nhăn mặt khóc, nhưng càng
khóc lại càng xấu.
Trình Vũ thấy con mình sinh ra khóc xấu như vậy cũng chua xót muốn khóc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.