Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn vợ, nhẹ cong khóe miệng, kiểu trào
phúng: “Hoàng kim? Hoàng kim là gì chứ, so với em thì không có gì quan trọng
hơn.”
Anh nói thực bình tĩnh tựa như lời trần thuật sự thật, vì biểu
tình bình đạm lại làm cho cô cảm giác anh bị ngốc mất rồi, Trình Vũ hoàn toàn
bị dọa, rõ ràng anh là luôn cao cao tại thượng không giống người thường, sao
lại có thể như vậy?
Sao lại có thể không màng tôn nghiêm mà quỳ gối trên ván giặt đồ
chứ?
Trình Vũ vội vã muốn kéo anh lên, thật ra cô có chút giận, cô đề
cao âm lượng nói: “Anh mau đứng lên, là Lục Vân Cảnh anh không nên hèn mọn
vậy.”
Không ngờ anh bắt lấy cổ tay cô, nhíu mày nhìn cô rất sâu rất
sâu sắc, nhìn đến đáy mắt đỏ ửng, tay anh nhẹ run rẩy nhưng giọng lại vẫn bình
tĩnh:“Em nói sai rồi, trước mặt em anh không phải là gì cả, bởi vì em là Trình
Vũ.”
Anh nói như thể rất nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ là trần thuật một sự
kiện đơn giản nhưng một câu “Trước mặt em anh không phải là gì cả ” lại chui
thật sâu vào trong long Trình Vũ. Cô không biết nên phản ứng sao, lúc biết anh
lừa cô cô là tức giận thật, nhưng hiện giờ nhìn anh thế này, cô cảm thấy khổ
sở, vì anh không màng mọi thứ cho nên,... vì câu nói kia cô cảm giác người nam
nhân này yêu đương thật sự thâm trầm, cô không thể lý giải loại thâm trầm này,
chỉ là nó làm người ta không thể chống đỡ được, vì không thể hiện được cho nên
anh vẫn áp lực không dám biểu lộ quá nhiều.
Vì làm cô để ý anh không tiếc tạo tai tiếng về mình, dù lời không tốt thế nào, thậm chí cùng thuộc hạ ái muội, luôn diễn như một diễn viên, dù biện pháp thế nào để được cô lưu tâm anh đều làm, vừa buồn cười vừa đáng giận nhưng cô thấy đáng buồn thay anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.