Trình Vũ gật đầu tán đồng, cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi:“Anh vừa
nói người làm ăn sẽ tách ích lợi và cá nhân ra, sao em có cảm giác Lục tiên
sinh nhà mình có đôi khi nhập nhèm điều đó ta.”
Anh nhíu mày: “Hử? Lời này là ý gì?”
Trình Vũ nói: “Anh xem, vì buổi trưa muốn cùng nhau ngủ trưa anh
đem công ty dọn đến cạnh công ty em, việc dọn công ty là chuyện lớn vậy sao anh
có thể hành động theo cảm tính thế?”
Không ngờ Lục Vân Cảnh nghe xong lại có chút không ưng bụng, anh
trầm mặt nói: “Nói như vậy, là trong lòng em không muốn anh dọn công ty phải
không?”
Trình Vũ đỡ trán: “Em có ý đó khi nào chứ?”
Lục Vân Cảnh nhướng mày: “Không có ý đó là tốt nhất.” Anh nâng
cằm cô, ánh mắt thật sâu nhìn mắt cô:“Ngày thường anh cũng tách chúng ra, chỉ
khi đối mặt với em mới không thế, bởi vì so với hết thảy thì em là quan trọng
nhất, hiểu chứ?”
Anh nói rất đứng đắn, tựa như trần thuật một chuyện nghiêm cẩn vậy, kiểu không phải lời thổ lộ lại hơn cả thổ lộ làm tim Trình Vũ rung rinh lên, người giống con rối gỗ ngơ ngác đáp lời, mặt mày đỏ ửng dại dại cười cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.