Ông Liêu nhìn người trước mắt, dáng vẻ cao lớn của Lục Vân Cảnh
làm ông ta quên diễn vẻ thương tâm khổ nữa, chỉ ngơ ngác nhìn rồi lắp bắp hỏi
Trình Vũ: “Người…… Vị này là...?”
“Là chồng cô ấy.” Lục Vân Cảnh trả lời, sắc mặt anh thực lạnh
lẽo, ngữ khí cũng lộ ra hơi thở cường thế, anh đứng thẳng tắp đó, chỉ một ánh
mắt cũng làm người ta cảm thấy nguy hiểm sắp đến.
Lục Vân Cảnh lạnh lùng làm bầu không khí ngưng trọng khiến người
ta không thở nổi, cô Liêu không biết là do tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện hay
là không có kiến thức, nhìn Lục Vân Cảnh lại hưng phấn tiến đến cạnh Trình Vũ
bắt lấy cánh tay cô nói: “Trời ạ chị hai, anh rể soái quá thể.” Khi nói những
lời này hai mắt cô ta sáng lên còn nhìn chằm chằm Lục Vân Cảnh, cũng không biết
có phải do hưng phấn quá độ không mà cô ta làm tay Trình Vũ có chút đau.
Trình Vũ lạnh lùng hất ra, vì có Lục Vân Cảnh ở đây càng làm cô
cảm thấy thẹn, quẫn bách, cha mẹ ruột không có đức hạnh, cho dù anh không nói
gì tự cô vẫn cảm thấy mất mặt, đặc biệt là trước nam nhân này.
Lục Vân Cảnh hiển nhiên cũng không muốn nói lời vô nghĩa, chỉ
lạnh lùng: “Tôi đã báo cảnh, chắc trong chốc lát nữa cảnh sát sẽ đến đây, có gì
muốn nói thì đợi gặp cảnh sát rồi chậm rãi nói.”
Ông Liêu và vợ hít ngược khí lạnh, hai người họ có chút sợ Lục
Vân Cảnh, liền nói: “Tiểu Phượng, Tiểu Phượng con xem…… Chúng ta đều là thân
nhân của con, sao con cứ đòi báo cảnh sát chứ?”
Trình Vũ nhìn qua một bên, lười liếc mắt cho họ một cái, “Có gì thì cứ cùng cảnh sát nói cho rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.