Buổi chiều Trình Vũ tan tầm sớm chút, chạy xe vào gara ở gần hậu
viện nên cô tính đi vào cửa sau luôn, ai ngờ mới từ gara ra đã thấy Kim Lê
Dương đi cùng người đàn ông mặt thẹo nói chuyện. Người trước kia cứu cô ở Thụy
Thành.
Kim Lê Dương nói với anh ta mấy câu anh ta liền rời đi, còn Kim Lê Dương xoay
người về biệt thự. Cũng giống lần trước người đó không đi từ cửa chính, mà đi
cửa sau, Trình Vũ thấy thế vội vàng đuổi theo.
Trình Vũ biết hắn không hiểu tiếng Trung, nên dùng tiếng Anh nói
chuyện: “Xin đợi một chút.”
Quả nhiên hắn ta dừng lại nhìn cô, Trình Vũ vội vàng đi qua, mới
nói: “Anh còn nhớ rõ tôi chứ? Mấy năm trước ở Thụy Thành anh đã cứu tôi.”
Hắn ta không nói gì, chỉ nhìn cô, cũng không biết có phải quên
cô rồi hay không. Cũng không biết có phải do môi trường sinh sát quá nhiều, ánh
mắt hắn toát ra cảm giác khiến người đối diện cảm thấy áp lực rất lớn.
“Lần đó anh cũng không cho tôi cách liên hệ cho nên tôi cũng
không biết nên cảm tạ anh thế nào cả……” Trình Vũ lại nói.
Ngoài dự đoán hắn ta lại mở miệng: “Người cô nên cảm tạ không phải là tôi mà là Lục tiên sinh, cứu cô cũng vì nhân tình của Lục tiên sinh thôi, anh ta đã cứu tôi và trao đổi để tôi bảo hộ cô ở Thụy Thành bình an, không xảy ra việc gì bất trắc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.