Giữa trưa hôm sau Trình Vũ và Lục Vân Cảnh đến Ô Lạp quốc, hai
người xuống phi cơ đã thấy một đám người vây quanh, trong đó có một đám người
mặc trang phục quái dị, Trình Vũ đoán là người Ô Lạp quốc còn một nhóm người
khác mặc blouse trắng, Trình Vũ đoán là người Lục Vân Cảnh cho qua bên này chữa
bệnh.
Hai người xuống phi cơ nhóm các thiên thần blouse trắng đón
trước, đứng đầu là một người nam ngoại quốc, Lục Vân Cảnh giới thiệu đây là
người anh an bài phụ trách ở đây tên là Nặc Lôi.
Tiếp đón xong liền thấy đám người dân bản xứ bắt đầu vây quanh
họ khiêu vũ, nhảy xong cả đám người chắp tay trước ngực, ngón tay giữa chỉ trán
quỳ bái Lục Vân Cảnh, Trình Vũ đoán đây là một loại lễ tiết ở đây.
Tư thế này mất vài giây loại, tù trưởng mới mang theo các tộc
trưởng tới chào Lục Vân Cảnh, Nặc Lôi phiên dịch. Có thể nhìn ra mọi người đều
phi thường tôn kính Lục Vân Cảnh, ngay cả tù trưởng khi nói chuyện với Lục Vân
Cảnh cũng thu liễm gật đầu dáng vẻ cung kính.
Đoàn người nói xong, Nặc Lôi mới đưa hai người đến chỗ nghỉ, tuy
rằng bên này tương đối lạc hậu, khí hậu cũng không tốt, nhưng chỗ Trình Vũ với
Lục Vân Cảnh ở cũng không tệ lắm.
Vào phòng Trình Vũ mới nói với Lục Vân Cảnh:“Nhìn dáng vẻ ở bên
này cần rất nhiều phương tiện chữa bệnh nên mọi người đều xem anh như ân nhân
nhỉ.”
Lục Vân Cảnh đang đổi quần áo, nghe vậy nhàn nhạt nói: “Không phải ân nhân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.