“Cô giáo Khương, cô không lừa tôi đấy chứ?” Rốt cuộc Tằng Thuỷ Ngọc lộ ra biểu tình khẩn trương, thậm chí cô ta còn bắt đầu lấy lòng cười với cô: “Chúng ta cũng xem như là đồng nghiệp và bạn bè, cô không thể không trượng nghĩa như vậy.”
Cô ta nhìn Khương Bách Linh trầm mặt không nói lời nào, lập tức hoảng lên, nhưng không hạ mặt mũi xuống cầu xin, cho nên ngũ quan vặn vẹo: “Cô giáo Khương, cô không phải người như vậy mà! Tôi, tôi…”
Cô lập tức cắt đứt lời cô ta định nói: “Cô Tằng, tôi là loại người gì, không cần cô nói tôi tự biết. Tay làm hàm nhai là bổn phận của mỗi người, cô không phải đứa trẻ mười mấy tuổi, tôi không muốn gỡ cái da mặt xấu xí của cô xuống.”
Cô chỉ chỉ da thú phía sau: “Bây giờ cô dứt khoát đi đi, tôi phân cho cô một tấm da thú, cho cô thêm cả mồi lửa, cô đi nhặt thêm củi, tìm một cái hốc cây sẽ không chết lạnh đâu.”
Cô nhìn gương mặt run rẩy của Tằng Thuỷ Ngọc, bỗng nhiên quên mất lời định nói tiếp theo, cảm giác được bàn tay của Đại Hôi xiết chặt tay mình cô mới hồi thần lại: “Trong suối có cá, thỉnh thoảng sẽ tìm được thức ăn khác, với sức ăn của cô không lo chết đói đâu, đợi mùa xuân tới cô có thể đi đào rau củ dại gì đó.”
Khương Bách Linh cảm thấy mình nói quá nhiều, cô xoay người lại: “Tôi thu dọn đồ cho cô, cô chờ một chút.” Tằng Thuỷ Ngọc không nhúc nhích, cô ta coi như đã biết, người phụ nữ này sẽ không cho cô ta bất kỳ một cơ hội phản bác, cô đã sớm đã ra quyết định rồi.
Khương Bách Linh đi vào trong hang động làm một cái bọc cho cô ta, cô vẫn không có ngoan độc mặc kệ Tằng Thuỷ Ngọc chết đói, cô phân hai miếng da thú to cho cô ta, bên trong để một miếng thịt nướng nặng mấy cân, những thứ này đủ để cô ta ăn tiết kiệm mấy ngày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play