Đến bây giờ Khương Bách Linh mới cảm thấy, lúc trước tách giường ra bên ngoài hang động là quyết định hoàn toàn chính xác.
“Sẽ không có sâu chứ… Tôi sợ nhất là mấy con sâu bọ đó.” Tằng Thuỷ Ngọc nhận tấm thảm da thú Khương Bách Linh đưa cho mình: “Mấy cái này của cô sạch không, có phơi nắng không, tôi dễ bị dị ứng lắm.”
Mặt Khương Bách Linh không cảm xúc, cô phân một ít cỏ tranh cho cô ta, lại dọn ra một khu đất trống cách xa đống lửa nhất để cho cô ta tạm thời ngủ ở đó: “Bây giờ là mùa đông, không có sâu. Thảm da thú đã được sơ chế qua rồi, nếu cô không thích dùng thì thôi, tôi không ép cô.”
Khương Bách Linh đã nói đến như vậy, có lẽ là nhìn biểu tình cô không tốt, Tằng Thuỷ Ngọc không bắt bẻ gì nữa, ngượng ngùng xoắn xuýt ngồi trên khu đất trống đã được cô chuẩn bị, kéo tóc mình mấy cái.
“Chờ một chút.” Cô vừa định vén rèm lên: Tằng Thuỷ Ngọc lại lên tiếng: “Cô, cô ngủ chung với người sói kia à? Anh ta, anh ta không ra bên ngoài sao? Tôi muốn nói là dẫu sao anh ta cũng là một con dã thú, chúng ta là hai cô gái trẻ tuổi…”
Khương Bách Linh chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, đã rất lâu cô không thấy kích động như vậy: “Cô giáo Tằng.” Cô cắt đứt lời cô ta định nói tiếp theo: “Nơi này là nhà của Đại Hôi.”
Sau đó cô không quan tâm đến Tằng Thuỷ Ngọc không được tự nhiên ra sao nữa, tự mình cởi giày leo lên giường. Sau khi kéo rèm lên không còn ánh sáng nữa, bên trong hang động giống như một cái ổ nhỏ của bọn họ, ánh mắt cô trong màn đêm chỉ có thể nhìn được một cái bóng đang rúc ở trong góc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play