“Đại Hôi, lại đây.” Cô đưa tay ra, vốn thấy cô có động tác như vậy sói sẽ lập tức nhào lên, nhưng lần này lại không thế. Cô nhìn không hiểu nét mặt sói lúc này, như là hoảng hốt, là sợ hãi, hoặc là khát vọng chờ đợi cùng pha trộn vào nhau.
Sau khi cô gọi sói, không những sói không đến, ngược lại còn dịch vào trong hang động một chút, như muốn trốn tránh cô, sói không đứng thẳng nữa, dùng cả tay và chân nhảy ra sau tảng đá lớn, chỉ lộ ra cái đầu.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cô đã từng hy vọng, sói giữ khoảng cánh giới hạn với cô, cho cô không gian, nhưng vì sao trái tim cô lại buồn rầu như thế, như bị kẹt trên miệng của chiếc bình vậy.
“Đại Hôi, anh quá bẩn, chúng ta đi tắm đi.” Khương Bách Linh không để mình suy nghĩ bậy bạ nữa, cô đứng lên giơ tay kéo sói: “Con suối nhỏ có nước, mặc dù ít, nhưng vẫn đủ cho anh tắm.”
Nhưng cô vừa mới chạm vào sói, kéo sói ra ngoài, sói lại như phát điên trong nháy mắt nhảy cẫng lên.
“Ngaooo” Đại Hôi lập tức giãy khỏi tay cô, người Khương Bách Linh lảo đảo, tay cầm cái giỏ rơi xuống đất, đồ rửa mặt để bên trong rơi đầy đất.
“Anh làm sao vậy…” Cô vừa muốn mắng sói, bỗng nhiên thấy sói co rúc thành một nắm ngồi xổm dưới đất, ngón tay nắm chặt vào tảng đá trước mặt, móng tay gần như ghim sâu vào đá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.