Sau đó, Khương Bách Linh để những bông hoa nhỏ màu trắng Đại Hôi tặng cô cho vào sọt, một sọt hoa đầy ắp toả ra mùi hương thơm ngát quấn lên người cô. Lần này sói rất hài lòng, cái đuôi không ngừng ngoe quẩy, lúc đi tới gần lãnh địa của con sói đen què chân kia cũng không thấy mất hứng.
Khương Bách Linh ngồi trên lưng Đại Hôi nhìn từ trên cao xuống, cô có thể nhìn thấy rõ cái ổ chất đầy cỏ tranh kia đã bị phá tan tành, mấy cây cối gần đó gãy đổ, sau khi bọn họ rời đi không biết có động vật khác ghé thăm hay không, những bộ xương kia thật bừa bộn, còn ít đi rất nhiều nữa.
Mà chủ nhân là con sói đen có lẽ bị Đại Hôi đuổi đi, nhìn có vẻ nó chưa từng quay về nơi đó.
“Grừ grừ” cô cho là sói sẽ tiếp tục đi tới, kết quả Đại Hôi lại dừng lại, sói cúi đầu ngửi khắp nơi, lỗ mũi dí sát vào trong bụi cỏ hơi bừa bộn kia, giống như ở trong đó có thứ gì hấp dẫn vậy.
Nhưng hồi ức của Khương Bách Linh đối với nơi này thật sự là không hề tốt đẹp, nhìn mấy cái hố đó thêm mấy lần thôi là cô lại có cảm giác rợn tóc gáy, cô kéo kéo lông sói bảo: “Chúng ta đi thôi, tôi đói bụng rồi.”
Nhưng hiếm khi Đại Hôi lại không nghe lời cô nói, sói chuyên tâm lục soát trong bụi cỏ, sau đó thật sự đã phát hiện được gì đó.
“Đây là…” Khương Bách Linh nhìn đồ vật sói mang ra ngoài, ánh sáng lấp lánh, bất ngờ đó chính là con dao Thụy Sĩ cô đã đánh mất. Ngày đó cô dùng cái này đâm con sói đen bị thương, trên lưỡi dao vẫn còn một ít máu đỏ đọng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.