Cô đoán trên thảo nguyên cuối rừng Nam Gia có một cái hồ lớn, sau khi băng tuyết tan mực nước tăng lên, do địa thế thảo nguyên hơi thấp, nước trong hồ chảy ngược đến nơi lũ chim sinh sống, cho nên bọn nó mới phải đi đến nơi cao hơn là rừng Nam Gia, có lẽ đây là một loài chim khổng lồ sợ nước.
Mà bắt đầu từ buổi sáng, trong rừng đầy các tiếng động xì xào. Dê lông ngắn hươu sừng trâu và các loài động vật ăn cỏ khác bắt đầu chạy tán loạn, chúng không có mục đích và phương hướng, chỉ lo chạy lung tung.
Quần tộc sói xám lại được triệu tập, bọn nó nương theo tiếng kêu của lang vương tập hợp lại một chỗ, sau đó là tiếng sói tru nối tiếp nhau vang vọng ở trong rừng, giống như kèn hiệu trước trận chiến.
Khương Bách Linh buộc sọt to ở sau lưng Đại Hôi, còn cô đeo một cái nhỏ hơn, cô quay đầu nhìn ngôi nhà lá đã sinh sống cả một mùa đông kia, bỗng thấy thật luyến tiếc.
Bởi vì tiếp theo, không biết bọn họ sẽ phiêu bạt đến nơi nào.
“Grào grào grào!” bên tai bỗng vang lên một tiếng gầm to, Khương Bách Linh run lên một cái, tay tóm chặt lấy lông cổ Đại Hôi, giờ phút này cô có cảm giác tim trong ngực mình đập mạnh như sắp nhảy ra ngoài.
Bên người là bóng cây lướt qua nhanh như ma quỷ, có rất nhiều bóng chim xẹt qua đỉnh đầu, mang đến đủ loại tiếng động kỳ lạ, Khương Bách Linh đang khẩn trương, Đại Hôi bỗng nhiên ngừng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.