“!” Khương Bách Linh trợn mắt, lúc muốn nhìn kỹ hơn thì chủ nhân của hai chân kia hình như đã phát hiện ra cô, vội bước sang bên cạnh đi ra ngoài, dưới tình thế gấp gáp cô chợt đứng lên: “Từ từ đã!”
Nhưng mà trước mắt làm gì còn người nào, chỉ còn đống cỏ tranh vụn vặt nằm trên đất, nhìn kỹ thì thấy mới buộc được một nửa vẫn chưa xong.
Cô đứng ngốc tại chỗ, tay chân của bọn người chó cô đã từng nhìn thấy rồi, vì xương tay to nên ngón tay rất thô to, hình thù kỳ lạ vô cùng đáng sợ, hơn nữa còn có lông dài, nếu không phải là người chó, vậy vừa rồi là cái gì nhỉ?
“Gràooo” cô còn đang suy tư, thì bất ngờ có một thứ to lớn nhảy ra đẩy cô ngã xuống đất, Khương Bách Linh cầm búa đá chặn ngang người, phát hiện hóa ra là Đại Bạch.
Sau khi nó đẩy ngã cô liền nhảy ra luôn, khinh thường liếc cô một cái rồi đi cắn mấy thứ cỏ tranh kia, Khương Bách Linh bò dậy vỗ tuyết vương trên người, không nhịn được hỏi nó: “Đại Bạch, vừa rồi ở đây còn có người nào nữa không, người giống tao ấy?”
Nhưng mà cô đặt kỳ vọng quá nhiều vào con sói trắng rồi, sao nó có thể nghe hiểu được tiếng người, tự mình cắn cỏ tranh mang về ổ, để lại một mình Khương Bách Linh đứng phất phơ trong gió.
Có lẽ, không phải là người, mà là một loài động vật nửa người nửa thú? Còn đang mải nghĩ, đúng lúc Đại Hôi gọi cô về ăn cơm, cô dễ dàng bị sói xám mang đi mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.