Tạ Văn Thanh đi bộ xuống lầu, vừa chờ Ân Lưu Tô vừa lén hút một điếu thuốc.
Nhưng không ngờ rằng, cậu còn chưa kịp ngậm điếu thuốc thì đã nghe thấy “rầm” một tiếng, chiếc xe mô tô lao thẳng vào trong hẻm giống như một màn trình diễn đặc biệt, sau đó xảy ra một cú va chạm lớn giống như phim Hollywood ở trước mặt cậu.
Tạ Văn Thanh giật mình đến suýt nữa đã cắn đứt điếu thuốc. “Mẹ nó!”
Cậu ngẩn người, nhanh chóng chạy tới đỡ Ân Lưu Tô dậy: “Chị già à, chị cũng lớn tuổi rồi mà còn muốn chơi trò cảm giác mạnh à!”
Ân Lưu Tô khó khăn đứng lên: “Bà đây vui.”...
Ân Ân đang ngủ, nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa thì dụi mắt ngồi dậy: “Oa Oa, anh với dì về rồi hả?”
“Đã về rồi.”
Tạ Văn Thanh khiêng Ân Lưu Tô vào phòng, đặt trên sô pha: “Chị nặng quá.” “Vậy cậu cũng không cần khiêng tôi giống như bao cát chứ.”
“Tôi cũng không thể kéo lê chị trên đất.”
Ân Ân nói xen vào: “Trong truyện cổ tích hoàng tử luôn bế công chúa.”
“Chị ấy giống công chúa chỗ nào.”
Ân Lưu Tô ghét bỏ đẩy cậu ra: “Cậu cũng không phải là hoàng tử, cảm ơn.”
Cô thấy Ân Ân đi ra ngoài thì hỏi: “Vẫn chưa đi ngủ sao?” “Cháu đi ngủ ngay đây.”
Tuy rằng Tạ Văn Thanh ngoài miệng nói móc Ân Lưu Tô, nhưng vẫn lấy hòm thuốc ra, quỳ một gối xuống đất, vén ống quần chân trái của Ân Lưu Tô ra.
Đầu gối bị trầy da chảy máu.
Ân Ân kêu lên: “Dì chảy máu rồi!”
“Dì chỉ ngã một chút thôi, không sao.”
Mặt của Ân Ân tràn đầy sự lo lắng: “Dì có chết quéo quèo queo không ạ?”
“Đừng có nói bậy.”
Tạ Văn Thanh dùng tăm bông có thuốc đỏ xoa trên đầu gối của Ân Lưu Tô: “ Chết quéo quèo queo thì không, nhưng có thể sẽ biến thành người thực vật.”
“Á á á!” Ân Ân ôm đầu la lên.
Ân Lưu Tô đập vào đầu cậu một cái: “Tôi cảm ơn cậu!”
Tạ Văn Thanh tìm băng cá nhân, cẩn thận dán lên cho Ân Lưu Tô.
Ân Lưu Tô cạn lời nói: “Vì sao cậu dán băng cá nhân lên đùi của tôi.”
“Cầm máu đó.”
“Ai lại dùng một loạt tám miếng băng cá nhân để cầm máu chứ! Cậu không biết tìm băng gạc sao!”
“Ồ.”
Tạ Văn Thanh tháo băng cá nhân ra, tìm cao dán Vân Nam. Sau đó vừa nhẹ nhàng thổi miệng vết thương vừa dán băng gạc có thuốc mỡ lên cho cô.
Được cậu nhẹ nhàng thổi như vậy, Ân Lưu Tô cảm giác đầu gối không còn đau nữa rồi.
Cô sống cô đơn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người... đối xử ân cần với cô như vậy.
Giống như có lông vũ phất qua tim cô.
Ân Ân lại hỏi: “Sao dì lại ngã vậy?”
“Chắc chắn là do Hứa Xuân Hoa làm.” Ân Lưu Tô cắn răng nói: “Cô ta thích lão Chu ở cửa hàng tạp hóa, cố tình đặt một cục đá to ở trước cửa, làm hại dì té ngã.”
Ân Ân chớp đôi mắt, khó hiểu hỏi: “Hứa Xuân Hoa thích lão Chu ở cửa hàng tạp hóa, chuyện này có liên quan gì đến dì chứ?”
Tạ Văn Thanh nhỏ giọng nói: “Hơn phân nửa chính là tình tay ba.”
“Tình tay ba là cái gì?”
“Cô ta yêu ông ta, ông ta yêu chị, chị yêu ông ta.”
“Tình tay ba cái con khỉ.” Ân Lưu Tô lộ ra vẻ ghét bỏ: “Đừng kéo tôi vào mối quan hệ đó.”
Cô không muốn xen vào ân oán của mấy ông chú bà dì xung quanh một chút nào đâu.
“Tôi sẽ không ở lại hẻm nhỏ này cả đời đâu, một ngày nào đó tôi sẽ rời khỏi nơi này.”
“Vậy dì muốn đi đâu?” Ân Ân tò mò hỏi.
“Dì muốn mở công ty, làm kinh doanh, trở thành nữ giám đốc có tài sản hàng chục triệu.” Ân Lưu Tô hào hứng nói: “Dì muốn trở thành người đi đầu thời đại! Không, dì muốn trở thành người tạo ra thời đại!”
Hai đứa nhỏ chớp mắt, ngơ ngác nhìn cô.
Ân Lưu Tô thở dài: “Được rồi, có nói thì hai người cũng không hiểu.”
Ân Ân và Tạ Văn Thanh đồng thời đứng lên, tay trái đặt ngang trước ngực, tay phải giơ ra làm động tác của Ultraman...
“Ultraman Tiga, biến hình.”
“Ultraman Leo, biến hình!”
“Cho dù biến thành sao trời trên vũ trụ, tôi cũng sẽ ở bên cạnh bạn!”
Ân Lưu Tô nhìn hai đứa nhỏ trẻ trâu:...
Được rồi.
Biển sao trời mênh mông xa như vậy.
Cô vẫn nên tắm rửa rồi đi ngủ, nghĩ xem ngày mai có thể kiếm được nhiều hay ít.
Sau khi Ân Lưu Tô rửa mặt thì thay đồ ngủ rộng rãi bằng bông, ngáp liên tục chui vào trong chăn.
Ân Ân ngủ ở bên cạnh cô, chớp đôi mắt to, nhìn cô: “Dì có thể kể chuyện xưa cho cháu nghe được không?”
Ân Lưu Tô nhắm mắt lại, giống như hòa thượng niệm kinh, nói: “Ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong ngôi miếu có một hòa thượng già kể chuyện xưa cho hòa thượng trẻ, kể về ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong ngôi miếu có một hòa thượng già kể chuyện xưa cho hòa thượng trẻ, kể về...”
Cô sắp ngủ rồi.
Ân Ân đẩy cô tỉnh dậy nói: “Kể về cái gì?”
“Kể về ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong ngôi miếu có một hòa thượng già kể chuyện xưa cho hòa thượng trẻ, kể về...”
“Kể về cái gì?”
Ân Lưu Tô ngồi dậy, nghi ngờ nhìn cô bé: “Cháu thấy câu chuyện này hay hả?”
Ân Lưu Tô nhìn ra ngoài cửa: “Nghiệp chướng, mau vào đây kể chuyện xưa cho em gái của cậu đi.”
Tạ Văn Thanh bò dậy từ sô pha, đi tới cửa, dừng một chút: “Tôi có thể đi vào không?”
“Vào đi.”
Tạ Văn Thanh đi vào, trên người vẫn còn mặc áo ba lỗ màu đen ban ngày.
Ân Lưu Tô lại ngáp một cái, lười nhác nói: “Tôi sẽ không kể chuyện xưa, cậu đến kể đi.”
Tạ Văn Thanh biết mỗi tối Ân Ân phải nghe chuyện xưa mới ngủ, vì thế, cậu ngồi ở mép giường, bắt đầu kể chuyện.
“Anh nghe một người bác ở nông thôn kể lại, nói trong thôn của bọn họ cứ đến mười hai giờ đêm thì sẽ nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ.”
“Tiếng khóc này vang đến cửa sổ của nhà này, lúc lại vang lên ở cửa sổ nhà người kia, nghe có vẻ vô cùng oán hận.”
Ân Lưu Tô nghe cậu kể chuyện thì cảm thấy hứng thú, cô và Ân Ân chống cằm, hứng thú nghe kể chuyện.
“Tiếng khóc kéo dài rất lâu, nhưng chưa từng có người nào dám mở cửa ra xem, đến một ngày nọ, có một cậu bé tên là Vương Tiểu Nhị thức dậy đi vệ sinh, bỗng
nhiên nghe thấy tiếng động ở cửa sổ, tiếng khóc của người phụ nữ lại truyền đến, hu hu hu hu hu.”
Ân Lưu Tô có chút sợ hãi, ngồi gần Tạ Văn Thanh hơn: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Vương Tiểu Nhị e dè rụt rè đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra xem! Sau đó lập tức sợ hãi, cậu ta nhìn thấy... Á á á á á!”
Tạ Văn Thanh bỗng nhiên kêu lớn lên, làm cho Ân Ân và Ân Lưu Tô cùng thét chói tai: “Á á á á!”
Ân Ân trốn vào trong chăn của mình.
Ân Lưu Tô chui vào lòng Tạ Văn Thanh, ôm chặt lấy cậu.
Tạ Văn Thanh: “Á.”
Mười mấy giây sau, Ân Lưu Tô lấy lại tinh thần, giống như bị điện giật nhảy ra khỏi người cậu, sau đó đạp cậu xuống giường: “Lưu manh!”
Tạ Văn Thanh:...
Cậu oan ức xoa mông, lên án nói: “Chị ôm tôi không chịu buông tay, vừa ăn cướp vừa la làng!”
“Ai bảo cậu cố ý dọa người ta chứ.”
“Không phải chuyện ma rất dọa người sao, hơn nữa hai người kêu tôi kể mà.”
Ân Ân chui ra khỏi chăn hỏi: “Sau đó Vương Tiểu Nhị nhìn thấy cái gì dưới cửa sổ?”
“Cậu ta nhìn thấy một con mèo mướp, mèo mướp nói cậu ta mau đi ngủ đi.” Tạ Văn Thanh xoa đầu cô gái nhỏ: “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đọc bài nữa.”
“Oa Oa ngủ ngon.” Ân Ân cảm thấy hài lòng nên nằm xuống.
Ân Lưu Tô cũng nằm xuống, tắt đèn, vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh tối đen và yên tĩnh... Cô run bần bật.
Mặc dù bên cạnh có một cô bé, cô vẫn không có cảm giác an toàn. Tất cả là do Tạ Văn Thanh, kể chuyện ma làm gì.
Tạ Văn Thanh đang ngủ mơ màng, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh có một bóng người màu đen, sợ tới mức ngã xuống đất: “Mẹ ơi!”
Tạ Văn Thanh xoa ngực, nuốt nước miếng: “Chị đi vệ sinh thì cũng không cần làm cho tôi sợ chứ.”
“Haiz.”
Cậu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu: “Không lẽ chị... nghe chuyện ma xong thì sợ đến mức không dám ra ngoài một mình hả?”
“Tôi sợ cái gì, tôi tuyệt đối không sợ.”
Ân Lưu Tô càng mạnh miệng, càng giấu đầu lòi đuôi, có vẻ chột dạ.
Tạ Văn Thanh gãi đầu: “Làm ơn đi, chị lớn tuổi rồi, chuyện ma chỉ dọa mấy đứa nhóc thôi, chị sợ cái gì, Tiểu Muội người ta còn không sợ.”
Ân Lưu Tô ôm đầu gối, ngồi ở góc sô pha, yếu ớt nói: “Lúc trước tôi không chưa từng xem phim ma, cũng không nghe chuyện ma.”
Tạ Văn Thanh cũng ngồi dậy, sâu xa nói: “Đêm khuya đừng nhắc đến ma quỷ chứ.”
“...”
Ân Lưu Tô cầm gối ôm đánh cậu: “Đồ bất hiếu! Không cho phép hù dọa người khác!”
Tạ Văn Thanh cầm lấy gối ôm nói: “Đi thôi, tôi đi với chị.”
Ân Lưu Tô thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa đi vừa lải nhải giải thích: “Tôi thật sự không sợ ma quỷ, nhưng đã trễ thế này, có thêm một người thì sẽ an toàn hơn.”
“Được rồi được rồi, tôi biết rồi, chị không sợ, chị không hề sợ ma quỷ.”
“Suỵt! Đừng nói từ kia nữa!”
“...”
Nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang, hành lang không có đèn đường, chỉ có ánh sáng của mặt trăng.
Phòng vệ sinh có đèn, nhưng đèn vẫn nhấp nháy, lúc sáng lúc tối, chiếu xuống bức tường trắng bệch... Khó trách cô không dám đi một mình.
Tạ Văn Thanh đứng ở cửa: “Được rồi, chị đi vào đi, tôi ở đây chờ chị.”
Ân Lưu Tô gật đầu, vừa đi vào, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nói với người bên ngoài: “Haiz, cậu đứng xa một chút.”
“Vì sao?”
“Đứng xa một chút là được.”
Cô vẫn có tâm hồn thiếu nữ, cảm thấy có chút xấu hổ.
Tạ Văn Thanh bước ra xa, ánh đèn lại nhấp nháy, Ân Lưu Tô lại lập tức nói: “Đừng đừng đừng, cậu mau trở về đi, mau lên! Đừng đi xa!”
“Chị, rốt cuộc chị muốn thế nào?”
Ân Lưu Tô cắn răng, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên nói như thế nào. Trong không gian yên tĩnh, Tạ Văn Thanh cũng hiểu ra, cậu bắt đầu hát.
“Hãy để cơn gió đêm nhè nhẹ thổi đi ráng chiều, tôi đã quen nhớ đến nàng mỗi khi đêm về. Nàng ở nơi phương xa lúc này có biết chăng, đoạn tình cảm này vẫn luôn khắc sâu trong trái tim tôi.”
Trong tiếng hát trong trẻo của cậu, cuối cùng Ân Lưu Tô cũng thoải mái giải quyết vấn đề, rửa tay đi ra ngoài.
Tạ Văn Thanh đưa lưng về phía cô, vẫn hát, tay đút vào túi nhìn về phía hành lang bên kia.
Ân Lưu Tô đi theo sau lưng cậu, nhìn bóng lưng cao lớn của cậu.
Ánh trăng phác họa hình dáng của cậu, cậu từng bước đưa cô trở về căn nhà ấm áp.
...
Ngày hôm sau, Tạ Văn Thanh tỉnh lại theo đồng hồ sinh học.
Cậu lười biếng ngồi dậy, duỗi người, tràn đầy năng lượng nhảy khỏi sô pha.
Cậu định chạy vào phòng gọi cô nhóc kia thức dậy đi học, nhưng cậu vừa đi tới cửa, bỗng nhiên nghĩ đến trong phòng không chỉ có Tạ Tiểu Muội.
Cậu do dự một chút, không đi vào mà đến phòng bếp nấu cháo làm bữa sáng.
Sau khi cậu cho gạo trắng vào nồi, cậu nhìn thấy một túi nhựa trên tủ chén, hình như tối hôm qua Ân Lưu Tô mang về.
Tạ Văn Thanh tò mò đi tới, mở ra nhìn thấy bên trong có một áo thun nam mới! Trong nhà không có đàn ông mà.
Tạ Văn Thanh cầm áo thun đi tới trước gương ướm thử, nếu cậu mặc vào thì rất chật.
Thế... đừng nói là mua cho cậu chứ.
Hay là mua cho lão Chu của cửa hàng tạp hóa?
Tạ Văn Thanh không chắc chắn lắm, nhìn vào nhãn mác, tròn một trăm đồng! Trên nhãn có viết mấy chữ to: Trang phục hàng hiệu!
“Wow!”
Từ trước đến nay Tạ Văn Thanh chưa từng mặc quần áo mới, cậu mặc quần áo cũ của người khác quyên tặng cho cô nhi viện.
Cậu nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, nghĩ rằng nhất định cô vẫn còn muốn ngủ thêm một lát, vì thế lặng lẽ cởi áo ba lỗ của mình ra, thay bộ “trang phục hàng hiệu” này vào.
Quần áo vô cùng vừa người, mặc vào người thì tinh thần diện mạo đều rực rỡ hẳn lên.
Tạ Văn Thanh đứng ở trước gương, tạo ra mấy dáng đẹp trai, miệng cười tươi, hát freestyle: “Tôi là người nổi tiếng, người hát hay nhất...”
Đúng lúc này, phòng ngủ mở ra, Ân Lưu Tô gãi đầu, vẫn còn buồn ngủ đi ra: “Chào người nổi tiếng.”
Tạ Văn Thanh nghe thấy giọng nói của cô, giống như đang làm chuyện xấu mà bị bắt tại trận, nhanh chóng cởi áo trên người ra.
Nhưng càng muốn cởi ra thì càng không cởi được, cổ áo quấn chặt lấy đầu cậu, cậu nghiêng ngả lảo đảo đụng vào gương.
Ân Lưu Tô đi ngang qua cậu, không chút để ý nói: “Tôi mua cho cậu, cứ mặc đi.”
Cuối cùng Tạ Văn Thanh cũng cởi được áo ra, đi theo cô, hỏi: “Thật sự mua cho tôi à? Không phải cho lão Chu sao?”
“Cậu không muốn thì tôi sẽ cho lão ta.”
“Tôi muốn! Đương nhiên là muốn!” Tạ Văn Thanh nhìn hình cầu vồng trên áo thì vô cùng vui vẻ nói: “Tôi quá đẹp trai.”
Ân Lưu Tô đi tới khuấy cháo thơm ngào ngạt trong nồi, quay đầu lại liếc cậu một cái.
Khuôn mặt của cậu có đường nét rõ ràng, các bộ phận trên khuôn mặt không quá tinh xảo, giống như cơn gió ở vùng đất bỏ hoang, có cảm giác rát hoang dã.
Đúng là vô cùng đẹp trai.
“Đừng tự luyến nữa, mau đi luộc hai quả trứng gà đi.”
Tạ Văn Thanh nghe lời đi lấy hai quả trứng gà trong tủ lạnh, sau khi rửa sạch sẽ thì bỏ vào nồi, quay đầu lại buồn bã nói bên tai Ân Lưu Tô: “Quá cảm động.”
Ân Lưu Tô quay đầu lại nhìn thấy hai mắt của cậu đỏ lên, nhíu mày nói: “Không lẽ cậu muốn khóc à!”
“Đây là lần đầu tiên tôi mặc quần áo mới, còn là trang phục hàng hiệu giá một trăm!”
“Hả, cái áo này thật ra... cũng không tốt lắm đâu.”
Tạ Văn Thanh ôm chặt Ân Lưu Tô, bế cô lên xoay một vòng: “Cảm ơn chị!” Ân Lưu Tô: “Cút!”
“Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT