Editor: Sơn Tra 

Beta: Thuỷ Tiên

Vị cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu chở hai anh em đi lấy đồ đạc bên dưới cầu vượt.

Cầu vượt ở bên cạnh đường ray xe lửa, dân cư thưa thớt, thỉnh thoảng có vài nhân viên đường sắt đi ngang qua.

Ở chỗ này thật ra cũng khá yên tĩnh.

Nhưng mỗi lần xe lửa đi ngang qua thì sẽ phát ra âm thanh rầm rầm, ở bên dưới cầu sẽ có cảm giác giống như động đất.

Hai anh em đi ở phía trước, vừa nói chuyện vừa đùa giỡn. Em đấm anh một cái, anh lại nhéo em một cái, chơi rất vui vẻ.

Ân Ân đánh thua, cuối cùng quyết định sử dụng “vũ khí sinh học” — ánh sáng sống động.

Tạ Văn Thanh ngã xuống đất ra vẻ đã “chết”.

Tiểu Lưu đi tới đá Tạ Văn Thanh một cái: “Cầu hai đứa nhanh nhanh lên một chút! Chút nữa tôi còn có nhiệm vụ đi tuần tra!”

Tạ Văn Thanh đứng dậy rất nhanh, phủi sạch cỏ khô trên người rồi chỉ vào con dốc ở phía trước: “Tới rồi tới rồi!”

Ân Lưu Tô chạy qua con dốc thì thấy được một chiếc lều nhỏ rách nát được chống bằng vài thanh sắt.

“Buổi tối Tạ Tiểu Muội sẽ ngủ trong lều.”

Tạ Văn Thanh giống như đang mời khách, gọi bọn họ ngồi lên một tảng đá.

Bản thân thì đi thu dọn đống quần áo bên trong lều: “Còn tôi thì lúc không có việc gì sẽ ngủ bên ngoài để canh chừng.”

Ân Lưu Tô đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Trên giá còn treo hai chiếc váy hoa của bé gái, bên cạnh là một chiếc ghế gỗ nhỏ cũ kỹ, trên ghế có những tờ sách báo dùng cho trẻ em học ghép vần rất rách nát, có lẽ là nhặt được ở đâu đó.

Ân Lưu Tô lại hỏi: “Bình thường muốn đi vệ sinh thì làm sao?”

Tạ Văn Thanh chỉ vào một chỗ không xa có một nhà vệ sinh công cộng: “Gần đây có chỗ ở của một đội thi công đường sắt cho nên có xây một nhà vệ sinh công cộng.”

“Vậy còn tắm rửa?”

Ân Lưu Tô đánh giá làm da xanh đen lại hơi vàng của Tạ Văn Thanh, không biết là màu da thật hay do bẩn quá, nhìn rất giống kiểu lâu ngày không tắm.

Nhưng làn da của Ân Ân lại rất trắng, váy cũng sạch sẽ, không giống một đứa trẻ lang thang.

Tạ Văn Thanh dùng khăn giấy lau nước mũi cho cô bé: “Tôi dẫn Tạ Tiểu Muội đến nhà tắm ở gần đây, nhờ bác gái ở nhà tắm tắm cho bé còn tôi đi ra sông tự tắm.”

“Cậu chăm sóc cô bé rất tốt, đúng là làm anh trai có khác.”

“Đương nhiên là phải vậy rồi.” Tạ Văn Thanh nói chuyện nghiêm túc: “Trong tương lai tôi còn phải nhờ em ấy dưỡng già chôn cất mà.”

“...”

Coi như cô chưa có nói câu nói vừa rồi đi.

Nhìn thấy điều kiện sinh hoạt như vậy, cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu nhíu mày: “Hai đứa đã ở chỗ này bao lâu rồi?”

“Chắc cũng được ba tháng.”

“Ba tháng cũng không biết tới đồn cảnh sát nhờ người giúp đỡ ư?” Tạ Văn Thanh lẩm bẩm: “Chính tôi cũng tự làm được.”

“Cậu làm được mà còn để cho em gái ngủ chỗ này?”

Ân Ân nghe thấy chú cảnh sát dạy dỗ Tạ Văn Thanh thì trách móc: “Oa Oa rất lợi hại, anh có thể đi hát kiếm tiền còn mua đùi gà lớn cho cháu, còn giúp cháu đánh kẻ xấu.”

Tiểu Lưu cảm thấy không ổn bèn hỏi lại: “Hai đứa còn gặp phải người xấu?”

“Ừ.” Tạ Văn Thanh xoa xoa mũi: “Ở gần đây có vài tên côn đồ chuyên gia đi chiếm địa bàn, nhưng bọn họ không phải là đối thủ của tôi nên bị tôi đánh đến bỏ chạy.”

Ân Lưu Tô cười: “Dùng “ánh sáng sống động” hả?”

“Là đánh thật sự.” Tạ Văn Thanh giơ nắm tay màu vàng hơi hơi xanh đen lên: “Nhưng tôi không đánh phụ nữ.”

Tiểu Lưu cảnh cáo: “Lần sau nhất định phải gọi cảnh sát! Đây là nguyên tắc cơ bản!”

“Vâng.”

Đột nhiên vang lên một tiếng chuông, chiếc điện thoại tiện dụng cá nhân Xiaolingtong treo trước ngực Ân Lưu Tô bắt đầu rung lên.

Cô bắt máy rất nhanh: “Alo, quản lý ạ?”

“Rất xin lỗi, tôi mới gặp phải chuyện đột xuất nên đơn hàng vừa rồi tôi tự trả tiền được không?”

“Xin ông đừng sa thải tôi! Tôi đảm bảo sẽ không có lần nào nữa!”

“Nếu không thì toàn bộ phí đưa hàng hôm nay tôi không lấy, mong ông châm chước bỏ qua.”

Tiểu Lưu thấy tình hình như thế thì cầm lấy điện thoại của Ân Lưu Tô: “Alo, chào ngài, xin hỏi ngài là ông chủ của Ân Lưu Tô đúng không ạ? Tôi là Lưu Tự Cường, cảnh sát nhân dân ở đồn cảnh sát đường Hồng Tinh. Cô Ân Lưu Tô đang hỗ trợ cảnh sát làm nhiệm vụ, mong ông thông cảm.”

Ân Lưu Tô cầm lại điện thoại thì quản lý đã đổi giọng, bảo cô phải phối hợp thật tốt với cảnh sát nhân dân làm xong nhiệm vụ, phí giao hàng của hôm nay vẫn được giữ nguyên.

Ân Lưu Tô nhìn Tiểu Lưu, vô cùng sùng bái: “Chú cảnh sát quá tuyệt vời!”

“Sứ mệnh của chúng tôi là vì nhân dân phục vụ.” Tiểu Lưu nhận lấy bọc đồ của Tạ Văn Thanh đặt vào trong xe cảnh sát: “Trong khoảng thời gian này, việc trông nom bọn nhỏ phải nhờ cô giúp đỡ rồi.”

Ân Lưu Tô cúi chào, cười tủm tỉm nói: “Chú cảnh sát cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Tiểu Lưu cười cười, cũng hơi tin tưởng sự thật là “bà cô” này chỉ hai mươi tuổi, ít nhất thì tuổi tâm lý vẫn còn trẻ.

...

Sau nửa giờ, Tiểu Lưu lái xe đưa ba người đến nhà số 36 đường Hồ Lô.

Khu vực này nằm ở nội thành của Nam Thị nhưng phát triển khá lạc hậu, xung quanh đều là kiểu nhà tập thể.

Một tầng có mười mấy hộ gia đình, hành lang đi qua trước cửa mỗi gia đình đều có bếp lò và dây phơi quần áo.

Ở chỗ này cơ bản là gia đình nào cũng biết mặt biết tên lẫn nhau. Bọn họ nhìn thấy Ân Lưu Tô dẫn hai đứa nhỏ lên lầu, sau lưng còn có một vị cảnh sát nhân dân theo sau thì đều cảm thấy cực kỳ tò mò mà thò đầu ra nhìn, nhỏ giọng thầm thì với nhau...

Ân Lưu Tô mở cửa cho hai đứa trẻ vào phòng.

Căn phòng khá rộng cũng vuông vức, trên mặt đất lát gạch vàng, trên bàn trà có một tấm kính, bên dưới là một chiếc khăn trải bàn màu trắng có mấy dây tua rua xung quanh, ti vi cũng được phủ lên bởi khăn chống bụi.

Một phòng ngủ, một phòng khách, còn nhà vệ sinh ở cuối hành lang là nhà vệ sinh công cộng.

Tiểu Lưu nhìn xung quanh phòng, không có vấn đề gì lớn: “Chỉ có một phòng ngủ thì đủ chỗ nằm không?”

“Tiểu Muội ngủ chung với tôi trong phòng ngủ.” Ân Lưu Tô liếc xéo Tạ Văn Thanh: “Còn đứa con bất hiếu này ngủ phòng khách, không có vấn đề gì chứ.”

“Có vấn đề.” Tạ Văn Thanh nói một cách rất không vừa lòng: “Ai là đứa con bất hiếu của bà!”

“Mới vừa nãy chính cậu nói còn gì, cậu bảo tuổi của tôi đủ để làm mẹ của cậu.”

“...”

Tiểu Lưu thấy hai người này giống như có thù oán từ kiếp trước, nói chuyện không được hai câu thì đã lao vào cãi nhau, cười cười: “Vậy được, tôi còn phải đi tuần tra nên đi trước. Hai đứa nhỏ nhờ cô Ân chăm sóc, tìm được ba mẹ của cô bé thì tôi sẽ liên hệ với cô.”

“Vâng! Chú cảnh sát vất vả quá.”

Sau khi cảnh sát nhân dân rời khỏi, Tạ Văn Thanh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “May mà không bị nhốt lại.”

Ân Ân học theo dáng vẻ của cậu, giống như là một bà cô nhỏ, thở dài một hơi: “May mắn không bị đưa về hành tinh thiểu năng trí tuệ.”

Ân Lưu Tô lắc đầu cạn lời: “Bạn nhỏ, thiểu năng trí tuệ là lời chửi, cháu đừng nghe anh cháu, sửa nghệ danh khác đi.”

Ân Ân vui vẻ giơ tay thành hình bông hoa: “Cháu đổi thành hoa hồng trắng, trước giờ cháu vẫn muốn lấy nghệ danh này.”

“...”

“Cháu vẫn nên lấy tên ngôi sao thiểu năng trí tuệ đi.”

Tiến vào phòng ngủ, Ân Ân lấy đủ loại váy hoa của Ân Ân bỏ vào tủ quần áo.

Tạ Văn Thanh dù ngoài miệng nói khó nghe... nhưng đối xử với em gái lại rất tốt.

Nhiều quần áo váy vóc như thế, tất cả đều là của cô bé. Bản thân mình không có điều kiện tắm rửa, bộ quần áo trên người cũng không biết đã mặc được bao lâu rồi.

Ân Lưu Tô nhìn ra phòng khách, đôi mắt của Ân Ân nhìn chằm chằm vào một viên kẹo hạnh nhân trên bàn, thèm đến chảy nước miếng định giơ tay lấy.

Tạ Văn Thanh vỗ nhẹ vào tay cô bé, lắc đầu một cách nghiêm túc. Cậu không chỉ chăm sóc mà còn dạy dỗ cô bé rất tốt.

Ân Lưu Tô rất cảm động, trong thâm tâm cô hiểu, đây là một người anh trai tốt.

Không ngờ là giây tiếp theo phong cách đã thay đổi.

Tạ Văn Thanh hất tay của cô bé ra rồi lấy viên kẹo cất vào túi mình: “Em ăn sẽ bị sâu răng, anh tịch thu.”

“A a a a anh trai xấu xa!”

Ngay sau đó, hai anh em này bắt đầu vì một viên kẹo mà rượt đuổi đánh nhau.

Ân Lưu Tô:......

Lúc chạng vạng, Ân Lưu Tô lấy chiếc bánh pizza của đơn hàng bị hủy hôm nay hâm nóng lại rồi đặt lên bàn.

“Buổi tối tôi còn phải đi làm việc, cơm tối ăn tạm pizza.” “Tốt quá!” Ân Ân vỗ tay sung sướng.

Cô bé với anh trai thường xuyên hát ở gần tiệm pizza, nhìn rõ những vị khách ngồi gần cửa sổ ăn pizza rất ngon lành, thèm đến mức chảy cả nước miếng.

Nhưng giá của pizza thật sự quá quá quá cao, anh trai nói đợi sang năm mới thì sẽ dẫn bé đi ăn.

Ân Lưu Tô cắt một miếng pizza hình tam giác đưa qua cho Ân Ân: “Đây, từ từ ăn, hôm nay cho cháu ăn no luôn.”

“Cảm ơn dì.”

Ân Ân ăn đến mức bên ngoài miệng dính đầy phô mai và dầu mỡ, trong mắt tràn ngập hạnh phúc: “Ăn ngon quá!”

Tạ Văn Thanh nghĩ đến việc Ân Ân còn đang ở tuổi ăn tuổi lớn nên gạt hết thịt bò rau dưa trên miếng bánh của mình vào chén của cô bé, bản thân chỉ ăn phần bánh bột.

Còn rất biết quan tâm em gái.

Thấy Ân Lưu Tô nhìn mình chằm chằm, cậu nghĩ nghĩ rồi đem những phần thịt còn dư gạt vào chén của bà.

“Không cần!” Ân Lưu Tô vội vàng lấy chén của mình ra xa. Ân Ân nhìn Ân Lưu Tô mà cười ngọt ngào: “Dì thật là tốt.” “Đương nhiên.”

Tạ Văn Thanh phụ họa theo: “Dì thật tốt.”

Ân Lưu Tô chụp mạnh vào ót của Tạ Văn Thanh: “Không được gọi là dì!”

Tạ Văn Thanh bị đau đến hít một ngụm khí: “Tại sao lại phân biệt đối xử như vậy!”

“Cô bé còn nhỏ tuổi, cậu bao nhiêu tuổi rồi còn kêu.”

“Vậy tôi gọi là gì?”

“Gọi chị!”

Tạ Văn Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy chẳng phải rối loạn quan hệ sao, em gái thành con gái rồi.”

Ân Lưu Tô đỡ trán: “Kệ cậu, muốn kêu gì thì kêu.”

Dù sao đã nhiều năm như vậy, cô cũng đã quen rồi. Vài năm trước còn có người gọi là bà cơ.

Từ khi cô mới sinh ra chính là một “bà lão”, ở giai đoạn sơ sinh, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Cô còn tưởng rằng mình mắc phải loại bệnh quái dị nào đó, cả đời sẽ như vậy.

Cô không ngờ rằng, căn bệnh quái lạ này lại khiến cô càng ngày càng trẻ ra, từ bà lão trở thành một bà cô.

Không biết có một ngày nào đó cô sẽ biến thành chị gái không.

Tạ Văn Thanh thấy cô không chịu người khác gọi già hơn nên nghĩ chuyện tuổi tác là chuyện tối kỵ của cô.

“Vậy tôi gọi dì là chị, dù sao Tiểu Muội còn nhỏ như thế mà, có trở thành con gái của tôi cũng không sao.”

“Tùy cậu.”

Ân Ân nhìn nhìn căn phòng, hình như trong nhà chỉ có một người ở nên tò mò hỏi: “Dì không có con ạ?”

“Không có.”

Ân Lưu Tô năm nay hơn hai mươi tuổi, còn chưa từng yêu đương thì làm sao có con được.

“Vậy dì cũng không có chồng ạ?”

“Không có, không có.” Cô lại cắt một miếng thịt bò trong pizza đưa cho Ân Ân: “Dì vẫn luôn sống một mình.”

Thực ra dưới lầu có mấy kẻ độc thân cũng rình mò cô nhưng cô không thích người nào.

Cô chỉ thích bạn cùng lứa tuổi.

Tạ Văn Thanh cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của cô nhìn qua, bất an mà nuốt mấy cái.

...

Ăn xong bữa tối, Ân Lưu Tô ra ban công rửa chén.

Tạ Văn Thanh đi ra, chủ động rửa chén thay cô.

Ân Lưu Tô cũng không hề khách khí với cậu, rửa tay sạch sẽ rồi đứng dựa vào tường bên cạnh nhìn cậu.

Vóc dáng của thiếu niên cao khoảng một mét tám mươi mấy, mặc chiếc áo ba lỗ rách, ánh sáng dịu nhẹ của hoàng hôn phác họa những đường cong của cơ bắp trên cánh tay cậu.

Cơ bắp như thế chắc hẳn là có được khi làm nhiều việc nặng nhọc nên mới vừa rắn chắc lại vừa xinh đẹp lại có vài phần cuồng dã của tuổi thiếu niên.

Đã lâu Ân Lưu Tô không đánh giá một cậu trai cùng tuổi, máu trong cơ thể như muốn sôi trào.

Tạ Văn Thanh quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Ân Lưu Tô thì hoảng sợ hét lớn: “Vẻ mặt của chị là gì vậy?”

Ánh mắt của cậu tràn đầy hoảng loạn... lập tức kéo cô quay trở lại với hiện thực tàn khốc, đánh mất dòng suy nghĩ miên man bất định trong đầu.

Những cậu trai cùng tuổi đều xem cô là bà cô già, không có ai sẽ thật sự tin cô là một thiếu nữ hai mươi tuổi.

Ân Lưu Tô trợn trắng mắt, cầm ví lên đeo vào hông: “Tôi đi làm.”

...

Cô vừa xuống lầu đã bị bà chủ tiệm uốn tóc Lưu Tuệ Hoa kéo qua.

Đôi mắt của Lưu Tuệ Hoa tỏa sáng: “Chị Lưu Tô, hai đứa bé khi nãy là gì của chị vậy?”

Ân Lưu Tô mở khóa rồi ngồi lên xe máy, thuận miệng trả lời: “Họ hàng.”

“Ai da, cậu trai kia đúng là không tồi, nhìn cơ bắp cuồn cuộn, dáng vẻ cũng rất đẹp trai, có thể giới thiệu cho em không?”

Ân Lưu Tô liếc Lưu Tuệ Hoa một cái.

Tóc của Lưu Tuệ Hoa uốn xù làm khuôn mặt rất rõ ràng, buộc lại thành một búi to sau đầu giống như một bông hoa bung nở.

“Cậu ấy mới có mười tám, cô đã hai mươi tám rồi, không thích hợp.” “Ai da, em cũng đâu có chê cậu ấy nhỏ tuổi.”

Ân Lưu Tô đội mũ bảo hiểm lên che lại ý cười nơi khóe miệng: “Ngày khác sẽ dẫn cậu ấy tới tiệm cắt tóc của cô, nhớ giảm giá.”

“Không thành vấn đề! Tuyệt đối là không thành vấn đề.” Lưu Tuệ Hoa nhìn bóng lưng đang chạy mô tô đi xa của Ân Lưu Tô: “Ngày mai nhất định phải dẫn cậu ấy tới đó! Đã nói rồi nhé!”

...

Buổi tối, Tạ Văn Thanh mở ra quyển sách ghép vần đã rách nát kia để dạy cô bé học bài.

“Hy vọng, hy vọng, gió đông tới, bước chân mùa xuân đã gần.”

“Oa Oa, khi nào dì mới về nhà?”

Tạ Văn Thành nhìn đồng hồ treo tường: “Mới chín giờ, vẫn còn sớm.”

“Dì thật là vất vả.”

“Cho nên em phải học thật tốt, sau này đi thi đại học.”

“Vì sao anh không đi thi đại học?”

“Anh không thích đi học.”

“Nói dối, hôm bữa đi ngang qua trường học anh còn ngồi sát vào cửa sổ nghe suốt nửa tiếng đồng hồ.”

“Được rồi, tiếp tục.” Tạ Văn Thanh tiếp tục dùng một thứ tiếng phổ thông không chuẩn mà đọc lại bài cho cô bé: “Cây cỏ nhỏ chậm rãi chui ra từ

trong đất, xanh mơn mởn, trong vườn, ngoài ruộng, nhìn lại, từng mảng lớn, từng mảng lớn mênh mông...”

“Oa Oa, trời bên ngoài tối quá, anh có muốn đi đón dì không?” Cậu gõ nhẹ vào trán cô bé: “Tập trung vào bài.”

Ân Lưu Tô đưa xong đơn hàng cuối cùng đã là mười giờ đêm. Đi ngang qua cửa hàng quần áo của siêu thị lớn.

Nghĩ đến bộ quần áo đã cũ rách trên người của Tạ Văn Thanh, rách đến mức muốn rớt khỏi ngực...

Hình như cậu cũng không có bộ đồ nào khác để thay.

Nhưng mà chuyện này đâu có liên quan gì tới cô.

Ân Lưu Tô ngẫm nghĩ... xe đã đi ra khỏi siêu thị.

Lúc ngang qua chỗ rẽ, Ân Lưu Tô vẫn là quay đầu xe chạy về phía cửa hàng quần áo, trong lòng còn tự mắng mình không kiềm chế được.

“Từ từ dọn hàng.”

Ân Lưu Tô cởi mũ bảo hiểm, kéo tấm nhựa trùm quần áo ra rồi chọn lấy một cái áo thun trắng.

Trước ngực áo còn có một cái logo hình cầu vồng rất đáng yêu, thích hợp với mấy chàng trai trẻ.

“Cái này bao nhiêu tiền?” “Một trăm.”

“Á! Đắt vậy! Chủ cửa hàng tính đi giật tiền hả!” Nói xong, cô leo lên xe chuẩn bị đi.

Chủ cửa hàng vội gọi lại: “Từ từ, được rồi, chuẩn bị dọn hàng lấy rẻ tám mươi.”

“Ba mươi.”

“Ba mươi ư! Cô mới là đi ăn cướp!”

“Vậy thì hai mươi lăm, không được thì thôi.”

Chủ cửa hàng thấy cô không phải là rất muốn mua nên gọi lại: “Haiz, ba mươi thì ba mươi, bán cho cô xong tôi dọn hàng luôn.”

Ân Lưu Tô rất hài lòng xách theo túi nhựa chạy xe về nhà.

Chuyện trả giá này mấu chốt nằm ở kỹ năng diễn xuất.

...

Khu vực hẻm nhỏ của đường Hồ Lô có tám khúc cua rất kỳ quái, đã vậy còn không có đèn.

Ân Lưu Tô lái xe máy chạy vào, không cẩn thận va phải cục đá lớn đen thui nằm giữa đường.

Tay đang điều khiển xe máy bị nghiêng một chút, Ân Lưu Tô ngã sóng soài.

Lần này đúng là té không nhẹ, cô nhe răng trợn mắt ngồi dậy, hùng hùng hổ hổ mà nói: “Ai thiếu đạo đức mà đem cục đá to như vậy đặt ở cửa vậy!”

Phòng của gia đình Hứa Xuân Hoa ở lầu ba lập tức đóng cửa sổ lại.

Ân Lưu Tô xoa xoa chỗ xương bánh chè còn đang đau đớn, cố gắng thử đứng dậy.

Đúng lúc này, có tiếng hô kinh ngạc của Tạ Văn Thanh truyền đến từ đầu ngõ.

Ân Lưu Tô ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên đang chạy như điên tới.

Đèn đường chiếu sáng sau lưng cậu khiến cho hình dáng cậu như đang tỏa sáng.

Cậu giống như đang cõng theo ánh sáng mà chạy tới nơi bóng đêm đang che giấu cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play