Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên

Người đàn ông vừa đánh vợ ở cửa Y-SUI khi nãy đi xuống lầu, hai vợ chồng nắm tay nhau đầy thân mật mà đi vào một cửa hàng McDonald.

Lưu Văn Anh và Ân Ân đang ngồi ở trong tiệm uống Coca, hai vợ chồng đi đến trước mặt Lưu Văn Anh, Lưu Văn Anh lập tức đưa một hộp gà rán cho hai người họ: “Cảm ơn cậu, cảm ơn mợ ạ. Đây là Ân Ân mua, hai cậu mợ mang về cho em trai ăn.”

“À, một hộp gà rán là coi như phí lên sân khấu của mợ với cậu cháu hả?”

Thời trước cậu mợ của Lưu Văn Anh từng tham gia đoàn văn công, rất có thiên phú suy diễn.

Nhờ đó mà Lưu Văn Anh mời họ diễn giúp một vở kịch, hai vợ chồng chẳng mặc cả gì mà đồng ý luôn.

“Kỹ thuật diễn này của cậu mợ tuyệt đối phải thuộc cấp Oscar, bọn cháu làm sao mà mời cậu mợ được. Đều là nhờ cậu mợ tốt bụng đồng ý giúp bọn cháu đấy chứ.” Miệng Ân Ân rất ngọt, khen đến mức hai vợ chồng tâm hoa nộ phóng.

“Lưu Văn Anh, cháu tìm vợ ngoan như thế ở chỗ nào đấy.” Mợ ôm lấy Ân Ân đầy thân thiết: “Bảo bối, tối nay đến nhà mợ ăn cơm nhé.”

“Vâng ạ, cháu thích ăn cơm mợ nấu nhất.”

Lưu Văn Anh xoa đầu Ân Ân, tươi cười tràn đầy yêu thương dung túng....

Tạ Văn Thanh và Ân Lưu Tô sắp tổ chức hôn lễ, đương nhiên, đây là một hôn lễ bí mật.

Cũng chỉ là một nghi thức mà thôi.

Nhưng mà, có đôi khi cuộc sống yêu cầu sinh ra một nghi thức lãng mạn như vậy.

Nó làm mọi người có dũng khí đối mặt với cuộc sống bình phàm vài thập niên tới trong tương lai.

Buổi lễ được cử hàng ở trên một hòn đảo nhỏ có phong cảnh xinh đẹp ở Nam Hải, vì để bảo đảm tính bí mật, Ân Cẩn Du bao trọn cả một hải đảo nho nhỏ này.

Khách quý bọn họ mời tham gia hôn lễ cũng rất ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay ——

Lưu Tuệ Hoa, Hứa Xuân Hoa, vợ chồng Đào Tử Lâm Lộ Toa, chú xăm tay, vợ chồng Ân Cẩn Du, Tần Tiếu, vợ chồng cảnh sát Tiểu Lưu.

Bọn họ chứng kiến và tham dự vào cả đời của Ân Lưu Tô, cũng biết bí mật của cô, hơn nữa sẽ bảo vệ bí mật này cho cô đến chung thân.

Bọn họ là những vị khách qua đường quan trọng nhất trong cuộc đời sinh trưởng ngược này của cô, cũng trở thành màu pháo hoa tươi đẹp nhất trong sinh mệnh của cô.

Người chứng hôn là cảnh sát Tiểu Lưu —— Lưu Tự Cường.

Chú ấy là người chứng kiến gia đình Ân Ân tụ tán ly hợp, tương lai còn sẽ trở thành thông gia với nhau.

Đào Tử làm người dẫn chương trình, rất biết kiếm việc quậy, thấy cô dâu mãi chưa ra, vì thế anh ấy bảo Tạ Văn Thanh ca hát đi, phải hát thì cô dâu mới ra.

Một hôn lễ trên bờ biển đầy lãng mạn, quả đúng là sắp bị anh ấy biến thành buổi biểu diễn cá nhân của Tạ Văn Thanh rồi.

Tạ Văn Thanh mệt đến mức nằm ườn ra ghế, khó chịu mà từ bỏ: “Không hát nữa!”

“Ổn chưa, hay là ra nhảy một cái?” “Nhảy cái gì, em mệt chết rồi.”

“Quả nhiên...” Đào Tử cười hì hì nói: “Dù gì cũng già rồi, anh trai nhỏ Tạ, cậu như thế này có thể xứng đôi với bà chủ xinh đẹp trẻ trung của tụi anh sao!”

Vừa nói lời này xong, nụ cười trên Tạ Văn Thanh lập tức biến mất.

Lâm Lộ Toa dẫm mạnh vào chân Đào Tử một cái: “Bộ anh hết chuyện để nói rồi hả!”

Không nghĩ đến là vốn dĩ Tạ Văn Thanh đang mệt đến mức nằm ườn trên ghế thế mà lại nhảy cẫng lên, theo tiết tấu âm nhạc mà nhảy điệu moonwalk của Michael Jackson.

Mọi người suýt cười chết.

Gió biển thổi nhẹ nhàng, mang đến hương vị mằn mặn của biển.

Ân Ân mãi mà chưa thấy mẹ đi từ biệt thự bờ biển ra, vì vậy giẫm lên bờ cát vào phòng, đi đến cạnh cửa phòng ngủ, nhìn thấy Ân Cẩn Du thế mà đang tự vẽ lông mày cho em gái.

Ân Ân lập tức đi chậm lại, tránh ở cửa trộm nhìn vào.

Tia nắng ban mai màu sáng nhạt, ánh mắt anh ấy vô cùng dịu dàng, mỗi một nét bút đều tinh tế như vậy, miêu tả rõ ràng dáng hình lông mày của cô.

Cô dâu xinh đẹp được ánh mặt trời chui vào từ cửa sổ bao phủ, giống như là phủ lên tầng áo cưới một lớp sa mỏng màu vàng nhạt.

Hai anh em không ai nói chuyện, mà bên bàn trang điểm có để một bức ảnh to chụp hình ba mẹ họ ở thập niên bảy mươi, ảnh chụp có màu lót là màu đen ố vàng.

Ân Cẩn Du đội soiree màu trắng tinh cho em gái, để cho cô được nền vải ren mềm mại bao bọc bên trong, cô rơi nước mắt, lại được Ân Cẩn Du lau đi đầy nhẹ nhàng.

Ngay khoảnh khắc ấy... Thời gian như dừng lại.

Từ khung hình bọn họ đứng trước mặt nhau không nói chuyện, Ân Ân có thể cảm giác được... tình cảm của một người ba lẫn một người anh mà Ân Cẩn Du dành cho Ân Lưu Tô.

Ân Ân cũng là cô gái được người anh trai lại càng giống một người ba một tay nuôi lớn mà.

...

Tạ Văn Thanh đang nhảy moonwalk đầy mãnh liệt ở hôn lễ của mình, bỗng nhiên Ân Ân chạy lên sân khấu, ôm chặt eo Tạ Văn Thanh.

“Oa Oa...”

“Em đang làm gì thế hả!”

Tạ Văn Thanh hoảng sợ.

“Oa Oa, anh nhất định phải hạnh phúc đấy.”

Tạ Văn Thanh chọc cái trán của cô, ghét bỏ mà đẩy cô ra: “Em đúng là ngược đời.”

“...”

Ân Ân đẩy anh ra, thở phì phò quay người đi luôn.

Hừ, anh trai nhà người ta nhẹ nhàng dịu dàng như vậy, anh trai cô... Quả thật là cái đồ đầu đất.

Nhạc hành khúc kết hôn bỗng nhiên vang lên, Ân Ân quay đầu lại, nhìn thấy Ân Lưu Tô khoác tay Ân Cẩn Du, đi từ biệt thự bên bờ cát đến.

Mọi người ý cười đầy mặt rải cánh hoa hồng trên đường cô đi đến.

Tạ Văn Thanh ngơ ngẩn mà nhìn cô.

Trên đầu cô đội một cái soiree màu trắng tinh, đẹp đến mức hít thở không thông, khóe miệng tươi cười ngượng ngùng, giống như bọt sóng trắng xô đập vào bờ cát.

Mỗi một đợt sóng gió trào dâng, đều là tiếng tim đập của anh.

Ân Cẩn Du mặc vest đi giày da, trịnh trọng giao Ân Lưu Tô cho Tạ Văn Thanh: “Tạ Văn Thanh, anh gửi gắm em gái cho cậu, cuộc đời của con bé chịu rất nhiều đau khổ rồi. Nhưng con bé vô cùng kiên cường, anh hy vọng cuộc sống trong tương lai của con bé chỉ có hạnh phúc.”

Anh ấy nhấn mạnh giọng điệu, cường điệu bốn chữ cuối cùng.

Tạ Văn Thanh trịnh trọng cầm lấy tay Ân Lưu Tô, nắm chặt: “Em xin hứa.”

Phân đoạn kế tiếp là người chứng hôn đọc diễn văn, Lưu Tự Cường mặc chế phục đi lên sân khấu, lấy bản thảo mà hôm qua chú ấy đã thức đêm để viết ra, câu chữ rõ ràng như lãnh đạo nói chuyện, đọc từng câu từng chữ ——

“Khụ, khụ, khụ, các vị khách quý, các vị bạn bè thân thích, chào mọi người! Tôi là Lưu Tự Cường, hôm nay nhận lời mời của đôi vợ chồng son, vô cùng vinh hạnh đảm nhiệm vị trí người chứng hôn của anh Tạ Văn Thanh và cô Ân Lưu Tô. Đôi tân nhân này bước được đến hôm nay đã phải trải qua rất nhiều chông gai, tục ngữ nói rất đúng, tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới chung gối ngủ... Hãy chúc phúc cho tương lai của họ, tương thân tương ái, bách niên hảo hợp!”

Mọi người đồng loạt vỗ tay.

Lưu Văn Anh đỡ trán: “Ba anh đúng là... cán bộ già mà.”

“Đây là cảm giác nghi thức mà, anh hiểu không.” Ân Ân sửa lại cho đúng: “Chứng hôn là một việc vô cùng nghiêm túc, sao có thể hi hi ha ha, em cảm thấy chú Lưu làm người chứng hôn là quá thích hợp!”

“Ân Ân nói đều đúng!” “Quá giả.”

Lưu Văn Anh kéo Ân Ân vào trong lồng ngực: “Tình yêu của anh tuyệt đối là thật.”

“Ọe.”

Phân đoạn chứng hôn kết thúc, tiếp theo là đeo nhẫn cưới cho nhau, Ân Ân là người cầm khay nhẫn mang lên, nhìn Ân Lưu Tô gọi một tiếng thật ngọt: “Mẹ.”

“Bảo bối ngoan.”

Tiếp theo, cô lại nhìn về phía Tạ Văn Thanh: “Ba... khụ, khụ, khụ... khụ.”

Âm tiết hoàn chỉnh còn chưa nói hết, cô đã khụ khụ một lúc lâu, rồi lại bật cười.

Mọi người cũng cười theo cô.

“Có cái xưng hô cũng không gọi được.” Tạ Văn Thanh ghét bỏ mà nói: “Mau đi xuống đi, đừng làm chậm quá trình.”

Ân Ân: “Em có phải là em gái ruột của anh không vậy!”

Hôm nay thái độ của Tạ Văn Thanh đối với cô khiến cô rất không vừa lòng, đặc biệt là còn nhìn người anh trai tốt như Ân Cẩn Du nữa.

Ân Lưu Tô kéo Ân Ân đến gần, xoa khuôn mặt cô: “Đương nhiên là ruột thịt, chấp nhặt với tên đầu đất này làm gì.”

Đeo nhẫn cho nhau xong, Ân Ân xuống sân khấu, đến lúc chú rể và cô dâu nói ra lời hứa hẹn với nhau.

Tạ Văn Thanh móc túi cả nửa ngày, đang tìm kiếm bản thảo diễn văn anh đã chuẩn bị tốt rồi.

Lông mày Ân Lưu Tô nhếch lên: “Anh còn viết bản thảo cơ à?”

“Ừ, ba nghìn từ.” Tạ Văn Thanh sờ soạng một lúc lâu mà không thấy gì, trong túi rỗng tuếch, chẳng có cái gì cả.

“Bản thảo của anh đâu rồi!”

Ân Ân đang ngồi dưới sân khấu giơ tờ bản thảo màu trắng nhăn dúm dó lên, cười lạnh mà nói: “Ai kết hôn mà còn đọc bản thảo chứ! Anh định diễn thuyết à! Biểu lộ chân thành cho em ngay!”

“Tạ Tiểu Muội, em xong rồi!”

“Lêu lêu.” Ân Ân thè lưỡi về phía anh.

Mặt Tạ Văn Thanh đỏ lên, nhìn Ân Lưu Tô một cái, lập tức thẹn thùng mà nhìn sang chỗ khác.

Mười ba năm, mộng đẹp trở thành sự thật. Hạnh phúc đến mức không biết phải làm gì.

Ân Lưu Tô thấy bộ dáng thẹn thùng này của anh, nghĩ là anh cũng không đọc bản thảo được, vì thế nói: “Thôi thế này đi, đến lượt em hỏi anh.”

“Được!” Tạ Văn Thanh gật đầu thật mạnh. “Tạ Văn Thanh, anh thích em từ bao giờ?”

Đây là câu hỏi mà cô suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu được.

Vì sao lúc ấy, anh lại thích cô đến mức không thể tưởng tượng, thẳng tiến không lùi.

Tạ Văn Thanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà đáp lời: “Vào buổi tối em và Ân Ân nghe anh kể chuyện đó, khi ấy, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào mặt em, rất nhẹ nhàng, anh thấy em ôm Tiểu Muội vào trong ngực, tựa như một người mẹ ôm con gái vậy, trái tim anh tan chảy. Anh với con bé lưu lạc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên, bỗng nhiên có cảm giác gia đình là gì.”

Ân Lưu Tô còn nhớ mơ hồ chuyện ngày hôm đó, cô cười nhẹ nhàng: “Anh trai nhỏ, anh biết không, em cũng vậy.”

Buổi chiều ngày cô dẫn hai người về nhà đó, cô dựa vào cạnh cửa, nhìn Tạ Văn Thanh cả người đầy cơ bắp rắn chắc ngồi xổm xuống lấy khăn giấy lau mũi cho Ân Ân như một người ba, sau đó thuần thục mà tết cho con bé hai bím tóc xinh đẹp.

Vào khoảnh khắc đó, Ân Lưu Tô cảm giác được... Có lẽ cuộc lữ hành cô độc này, có thể tạm thời dừng lại.

Tình yêu long trọng giữa bọn họ ấy, bắt đầu từ tình thân. Và cuối cùng, kết thúc cũng là tình thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play