Bọn họ có thể không có tài năng và học vấn mà chỉ biết ham vui, hưởng thụ cuộc sống, nhưng mục đích của Đao Tỉ không phải là dạy dỗ tất cả họ trở thành nhân tài. Cái mà cô nhắm vào là các thế lực đứng sau những kẻ ăn chơi này.
Con trai, cháu trai là nguồn sống của bà.
Những tên được chiều đến hư hỏng thường có chút địa vị ở trong nhà, thế hệ thứ hai như bọn họ dù không có tài năng trời sinh nhưng đổi lại có xuất phát điểm và tài nguyên cao hơn người bình thường. Việc lớn không thể trông chờ bọn họ mà chỉ có thể hy vọng vào ông trời, nếu như làm tốt những chuyện nhỏ thì cũng có thể làm được những việc lớn. Sức lực của cá nhân nhỏ bé, nhưng số nhiều có thể kết hợp thành năng lượng mạnh mẽ. Chỉ cần sức mạnh được sử dụng tốt, ngay cả một tên ăn chơi, đốn mạt cũng trở nên hữu ích.
Đao Tỉ nói thẳng: “Tối nay tổ chức một buổi tụ tập, gọi mọi người đến.”
Chỉ cần một tên công tử bột như Vương Hành muốn chơi, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều có những lý do mới mẻ khác nhau để tổ chức một buổi tụ tập ăn chơi. Tất nhiên, những cái cớ có thể khác nhau, nhưng cách chơi về cơ bản chỉ quanh quẩn vài kiểu.
Đây là mệnh lệnh.
Vương Hành muốn từ chối.
Tuy nhiên nhìn thấy Đao Tỉ đang giơ phi tiêu hướng tới nơi cô đang nhắm vào thì lập tức từ bỏ đấu tranh.
Ngoan ngoãn trả lời: “Được, em gái.”
Anh lập tức cúi đầu lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số.
Đao Tỉ đứng dậy đi về phòng đọc sách.
Mặc dù cô đã xuyên qua nhiều thế giới và có rất nhiều phương án, kế hoạch, tuy rằng lịch sử phát triển của các thế giới đều giống nhau, nhưng vẫn có một số thay đổi nhỏ. Vừa mới đến thế giới này, cô vẫn không hiểu nhiều thứ, ký ức của Vương Nhĩ Ngọc vẫn còn một vài lỗ hổng, cô cần tìm kiếm thêm một chút thông tin để hỗ trợ mình.
Vương Hành nhón chân bước đi.
Đôi mắt nhìn thấy ánh sáng hy vọng, nhưng lúc này có tiếng thầm thì của ác quỷ truyền đến từ phía sau.
Em gái sinh đôi ác quỷ của anh dùng âm thanh ngọt ngào để nói ra những lời tàn khốc: “Em nghe nói mèo nhà lén lút đi lang thang trên đường sẽ dễ bị chết đói, anh nghĩ sao, anh trai?”
Vương Hành: ..”.”
Sẽ chết.
Đây là lời đe dọa lộ liễu!
Vương Nhĩ Ngọc đã bướng bỉnh từ bé, còn có một chút điên cuồng.
Còn nhớ lúc nhỏ, em gái anh rất thích búp bê Barbie, trong dịp Tết, trẻ con nhà họ hàng đến chơi liền muốn có một con. Khi những người lớn ở đó thấy vậy, họ thuận miệng nói rằng thích thì có thể cầm đi, đối với một nhà có thể mua được cả cái nhà máy đồ chơi, con búp bê đó chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ, cứ tặng cho người khác, nếu con mình thích thì mua lại một cái là được.
Vương Nhĩ Ngọc không muốn cho.
Nhưng cô phải nghe lời.
Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã biết rằng một đứa trẻ ngoan ngoãn mới có được sự yêu thích của ba mẹ.
Ngoài mặt, cô hào phóng tặng đồ chơi cho đứa bé đó và nhận được sự khen ngợi của tất cả người lớn trong nhà, sau đó cô tránh khỏi ánh mắt của người lớn và dẫn đứa bé đó về phòng của mình, nói rằng muốn chia sẻ những món đồ chơi khác. Khi đó, ba mẹ bảo Vương Hành đi gọi em gái đến ăn cơm, anh đã tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng mà cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể quên.
Lúc đó, Vương Nhĩ Ngọc đã giẫm chết con chuột hamster mà cô nuôi trước mặt đứa bé đó.
Sau đó cười và nói với đứa bé giành đồ chơi của cô: “Con hamster này rất hư, nó cướp đi hạt dẻ mà em thích nhất, đây là sự trừng phạt.” Rõ ràng là cô đã tự đút hạt dẻ cho chuột hamster ăn.
Máu tươi đã dọa đứa bé đó, cũng dọa sợ Vương Hành.
Đương nhiên đứa bé không dám đòi món đồ chơi mà nó vừa lấy được nữa. Nó sợ bản thân cũng bị giẫm chết, đồng thời, vì trong lòng đã nảy sinh nỗi sợ hãi nên nó cũng xem những món đồ chơi mà nó mang đến như cống phẩm để đưa hết cho em gái ác quỷ.
Sau chuyện đó, Vương Hành đã nhìn thấy món đồ chơi nằm trong thùng rác.
Tò mò hỏi một câu.
Vương Nhĩ Ngọc nói: “Rác nên vứt ở trong thùng rác.”
Lúc đó, bị em gái nhìn với ánh mắt như đang nhìn thứ rác rưởi.
Vương Hành vô cùng sợ cô.
Sợ một ngày nào đó em gái thực sự sẽ xé nát anh và vứt vào trong thùng rác.
Sau đó, một người cô trong nhà họ Phương đề nghị đưa Vương Nhĩ Ngọc ra nước ngoài để bồi dưỡng thêm, ba Vương không thích con gái ngày càng giống tính cách và tướng mạo của ba nên đã gói ghém và gửi cô qua đó. Vương Hành bỗng nhiên trở nên vui vẻ khi không có sự đàn áp của em gái mình, thậm chí còn ngang ngược hơn vì lúc trước đã bị đè nén rất lâu.
Trước hết không nói đến những nhân quả này.
Những người khác vẫn có thể ẩn náu trong ngôi đền của chính họ mà không cần ra ngoài, nhưng ngôi đền của anh ở ngay dưới con mắt của quỷ dữ. Trừ khi anh ngoan cố lựa chọn lang thang khắp nơi cả đời, đối với một thiếu gia ngậm thìa vàng để lớn lên thì đây là một cực hình không thể kiên trì nổi. Tuy nhiên, nếu không chịu được khổ cực, sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt có lẽ sẽ tăng gấp đôi của ác ma.
Sống tiếp, lại sống không bằng chết.
Vương Hành rút nửa bàn chân đã xỏ vào trong giày lại, quay đầu cười xấu hổ, nói: “Vừa nãy tín hiệu trong nhà không tốt, anh muốn ra bên ngoài gọi điện. Ý, bây giờ tín hiệu mạnh rồi này, hahaha.”
Diễn xuất rất tệ.
Nhưng ở đó không có ai vạch trần.
Kế hoạch nhỏ chết tiệt gì đó, vừa nãy anh định bỏ chạy. Nghĩ rằng sẽ đến nhà của người anh em nào đó hoặc là tự thuê phòng khách sạn để trốn vài ngày, sau đó đợi những suy nghĩ đột ngột của em gái tiêu tan anh mới trở về.
Đao Tử lại lộ ra ánh mắt chết chóc.
Cho đến khi những ý nghĩ bỏ trốn trong Vương Hành biến mất, anh run sợ ngồi bên cạnh những chiếc phi tiêu được cắm trên ghế sô pha gỗ và bắt đầu ngoan ngoãn gọi điện từng cuộc một, cô mới yên tâm quay người đi vào phòng đọc sách.
Vương Hành: ..”.”
Vẫn muốn chạy.
Nhưng lại hèn nhát, không dám chạy.
Có một đứa em gái ác ma, cô là vùng bóng tối tâm lý của người anh trai kém cỏi.
*
Vương Hành lái xe với tốc độ 16km/h.
Tốc độ chậm như ốc sên này có thể bóp chết một người có tâm hồn tự do bay lượn, như thói quen thì anh đã phóng như bay từ lâu rồi. Ở trong vùng này, cho dù anh có vượt đèn đỏ, cũng không có cảnh sát giao thông nào dám can thiệp tới. Trước đây, khi nổi hứng, bọn họ sẽ tổ chức một cuộc đua trên đường phố để xem kỹ thuật lái xe của ai tốt nhất, nhưng bây giờ anh ước mình có thể đi chậm hơn.
Còn cầu nguyện tốt nhất là tắc đường mãi mãi.
Nghĩ đến việc anh kéo tất cả anh em tốt của mình xuống nước, trong lòng cảm thấy vừa có chút bất an, lại có chút thoải mái, nhưng sau khi sự việc xảy ra, đoán rằng khi bị đánh một trận sẽ rất đau đớn. Tuy nhiên, phải từ bỏ những ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt, anh không cam tâm, nhưng cũng không dám chống lại. Em gái anh không thể lúc nào cũng quản phần thân dưới của anh được, nếu anh chỉ vì một lần chơi bời mà khiến cho em gái nổi nóng, cô thực sự có thể làm những việc như hủy đi phần thân dưới của anh.
Trong suốt quãng đường đến nơi đã hẹn, Vương Hành luôn mang theo một mâu thuẫn khó xử giữa sự sảng khoái và cảm giác có lỗi.
Địa điểm tổ chức buổi tụ họp là một nhà câu lạc bộ tư nhân.
Đây là một câu lạc bộ riêng dành cho những đứa kẻ nhà giàu ăn chơi, cũng là nơi bọn họ thường đến. Mặc dù Vương Hành không cố ý mời bọn họ đến thẳng đây, nhưng có thể tìm thấy bóng dáng phần lớn những người anh em của anh ở chỗ này.
Đây là chốn tiên cảnh và nơi lý tưởng của đám công tử quần là áo lượt này.
Xuống xe.
Đao Tỉ quan sát xung quanh.
Bên trong không rõ, nhưng quy mô tổng thể của toà nhà phía bên ngoài không lớn lắm, biển hiệu cũng không sặc sỡ cầu kỳ mà ngược lại còn khá nghiêm túc. Nghe nói, phí tham gia câu lạc bộ hàng năm ở đây lên đến một triệu tệ, yêu cầu rất cao, ông chủ của câu lạc bộ này nói rằng có thể đáp ứng mọi yêu cầu của thành viên. Đây là nơi vui chơi giải trí tư nhân cao cấp dành cho giới nhà giàu.
Khi xuống xe đã có một vài người chờ sẵn ở ngoài cửa.
Bọn họ ăn mặc rất xinh đẹp, rực rỡ, hầu hết là phụ nữ. Mỗi khi cửa xe đến gần toà nhà câu lạc bộ được mở ra, những người đàn ông và phụ nữ trang điểm lộng lẫy, ăn mặc đẹp đẽ sẽ đứng sát bên thảm đỏ trông ngóng mong chờ. Không ai trong số những người này đủ điều kiện để vào trong tòa nhà, họ đang săn lùng bất cứ ai có thể đưa họ vào, với cái giá phải trả là dùng chính họ để làm mồi nhử.
Rìa của thảm đỏ là một ranh giới ngầm, không được mời sẽ không được phép tùy ý vượt qua.
Giải thích một cách thấp kém hơn.
Bọn họ giống như những món đồ đang đứng trên gian hàng và cố gắng thể hiện ra những điểm nổi bật của mình.
Ví dụ như bây giờ.
Lúc này, có một người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ là một tên nhà giàu ăn chơi ở trước mặt, vốn dĩ anh ta đang ôm một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt trong lòng, nhưng khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp hơn ở bên ngoài, anh ta liền vẫy tay. Người phụ nữ được chọn ngay lập tức chạy tới với một nụ cười rực rỡ, mà người phụ nữ ban đầu thậm chí còn không cau mày.
Những người khác chỉ có thể tiếc nuối đứng bên ngoài, tiếp tục chờ mục tiêu tiếp theo.
Vương Hành liếc nhìn một cái với vẻ thèm thuồng.
Thực ra, anh rất thích một cô gái có khuôn mặt trẻ trung và bộ ngực lớn, ăn mặc như một nữ sinh ở trong đó, nhưng anh không dám vươn tay ra vì có em gái ác ma bên cạnh. Chỉ đành ép buộc ánh mắt của mình nhìn sang nơi khác, mắt không thấy tim không đau.
Ánh mắt của Đao Tỉ rơi vào chàng trai duy nhất trong số những người phụ nữ ở bên ngoài.
Người dám đứng ở đây đều là người có nhan sắc.
Tất nhiên là vẻ bề ngoài của chàng trai đó rất ưa nhìn, ăn mặc phi giới tính. Anh ta trang điểm để làm cho khuôn mặt của mình bớt nam tính hơn so với những người đàn ông bình thường khác, nhưng cũng sẽ không nữ tính quá.
Tóm lại là vừa phù hợp với sở thích của gay, vừa có thể thu hút ánh nhìn của những người phụ nữ.
Câu lạc bộ này không chỉ dành cho đám đàn ông nhiều tiền ăn chơi, trong đó còn có một bộ phận nhỏ hội viên là thiên kim tiểu thư khá điên cuồng hoặc những người phụ nữ giàu có. Tất nhiên, một số người giàu sang quyền quý là bisexual cũng là đối tượng được săn lùng.
“Anh, qua đây.”
Chàng trai đứng bên ngoài có chút ngạc nhiên, lúc anh ta chắc canh là đang gọi mình, anh ta hơi chần chừ, sau đó vẫn cắn chặt răng lựa chọn đi qua đó. Anh ta biết Vương Hành. Vốn dĩ mục tiêu săn lùng của anh ta là những người bạn bisexual của Vương Hành. Người phụ nữ đến cùng anh dám vẫy tay, nghĩa là địa vị của cô ngang bằng với Vương Hành. Bây giờ anh ta không có thời gian hay sự thanh cao dư thừa để lựa chọn kim chủ là nam hay nữ, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được.
Vương Hành kinh ngạc.
Không.
Anh bị dọa sợ: “Nhĩ Ngọc?!”
Tay của Đao Tỉ đã thuần thục vòng qua eo của chàng trai đó.
Dáng người của Vương Nhĩ Ngọc khá mảnh khảnh, cao khoảng 175cm. Khi thay đồ để ra ngoài, Đao Tỉ cố ý chọn một đôi giày cao gót 10cm để tạo sự thu hút, kết hợp cả hai điều này khiến cô còn cao hơn Vương Hành nửa cái đầu.
Cũng hơn chàng trai cao khoảng 170cm bên cạnh nửa cái đầu.
Đao Tỉ nhướng mày: “Có ý kiến gì?”
Vương Hành cúi đầu: “Không, không có ý kiến.”
Cũng không dám có!
Vương Hành sững sờ nhìn theo bàn tay của em gái mình trên eo chàng trai từ phía sau, đột nhiên trong lòng có chút chua xót, còn xuất hiện một cảm giác ghen tị khó hiểu, giống như cảm giác muốn kiểm soát em gái khi nhìn thấy em gái và một người đàn ông cư xử thân mật với nhau. Ngay khi suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, anh lập tức lắc đầu để xua đuổi nó đi, thật là đáng sợ.
Nghĩ quá nhiều rồi!
Em gái anh là một ác ma, có lo lắng cũng là lo lắng cho chú thỏ nhỏ bên cạnh.
Vừa bước vào câu lạc bộ.
Có một người đi đến trước mặt khiến cả Vương Hành và Đao Tỉ ngạc nhiên.
Đối phương có tư cách vào đây.
Nhưng phong cách của anh ta trông rất lạc quẻ với chỗ này.
Nếu Vương Hành và những tên công tử ăn chơi trác táng này là những giáo trình tiêu cực trong miệng các bậc phụ huynh, thì đây là một ví dụ tích cực dùng để so sánh. Đứa con ưu tú của nhà hàng xóm mà tất cả các bậc ba mẹ đều khao khát có được để có thể khiến cho bọn họ nở mặt nở mày.
Lúc này.
Đứa con xuất sắc của nhà hàng xóm mở miệng: “Vương Nhĩ Ngọc, cô có thể đừng đi theo tôi ở tất cả mọi nơi không, thật sự rất phiền!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT